Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Bụi đường rong ruổi - Sống chậm (4)

Buổi tối đầu tiên ở Sihome, phòng có sáu giường, bạn nằm ở giường số 3, tầng 1. Phía trên là một cậu nhóc dễ thương người Tây Ban Nha - Louis, bên giường đối diện là bạn gái của cậu ấy, Adriana (nếu bạn nhớ không lầm và ờ, viết đúng). Kia nữa là một thanh niên trẻ râu tóc bờm xờm bụi bặm, mắt hí, da vàng và một củ khoai Tây ít nói, lặng lẽ. Giường cạnh bạn là một cô gái, mũi tẹt, da vàng và mắt hí. Tối hôm đó, hai cô cậu Tây Ban Nha là cầu nối, nói chuyện với bạn và những người còn lại, trừ củ khoai Tây chả biết đến từ nơi nào vì sau một buổi chiều lừ đừ với Beer Laos, củ khoai Tây mềm nhũn nằm trùm mền rên hự hự. Bạn cũng lặng lẽ và không nói chuyện nhiều, quấn mền đi ngủ sớm lúc đồng hồ chỉ mười một giờ đêm, đêm Lào yên tĩnh và bình lặng. Thanh niên trẻ râu tóc bờm xờm bụi bặm với cô gái, mũi tẹt, da vàng và mắt hí thì cũng không nói chuyện gì với nhau. Biển Đông sóng dậy ầm ào. Đừng hỏi bạn vây chớ hai người kia đến từ nơi nào?

Ngủ một đêm sáng dậy mới nhớ ra, vậy chớ bạn đi Lào làm chi? Tìm bình yên và tĩnh tại mờ mắc cái gì tiết kiệm một cầu chào, một lời thăm hỏi. Thanh niên trẻ mắt hí dậy sớm, ở nhà vệ sinh chung bạn khẽ khắng chào buổi sáng, hỏi ngủ có ngon không? Thằng nhỏ cười! Cô bạn mắt hí giường kế bên còn ngủ. Lúc trời đã sáng bửng rồi, bạn cũng đã sửa soạn xong rồi cho một ngày lê la mới, ở chỗ cửa ra vào, khi nhẹ khép cửa tránh tạo tiếng ồn, bạn thấy cô gái vừa mới tỉnh dậy, mắt hí cũng giống bạn thôi, hấp háy thật hiền. Thoáng qua thôi nhưng tự nhiên cũng thấy âm ấm lòng! Một cô gái lẻ loi đi bụi một mình! Cô gái ấy đến từ Trung Quốc (vì sao bạn biết thì ờ, đó là chuyện của chương tiếp sau!).

3. Sáng ấy Lào mưa

Hostel có phục vụ bữa sáng. Bạn ngồi ở sảnh, ăn chung với bạn thanh niên trẻ. Hoá ra thằng nhỏ là dân Hongkong, sinh viên thôi, đang đi bụi ở mấy nước Đông Nam Á! Mới đầu hắn định đi Trung Quốc, nhưng Hongkong với Đại lục mấy hổm nay đang có biến, nên hắn đổi kế hoạch, đi Lào, Thái Lan và Miến Điện. Hắn đến Vientiane hai ngày rồi, chút trưa hắn sẽ đi Vang Vien. Bạn hỏi thăm một số chổ có thể đi ược trong một buổi sáng ảm đảm như thế này. Chàng trai trẻ nói đi Vườn Phật đi, cách Vientiane không xa, Vientiane thì nhỏ xíu rồi, nhưng Vườn Phật thì đi cũng được, nó chỉ là một khu vườn, ờ thì đúng chỉ là một khu vườn, có nhiều tượng Phật, vậy thôi. Đi thì cũng được, đi đi. Đó là chính xác lời bạn trẻ nói. Bạn cũng hổng có nhiều lựa chọn, sáng nay trời mưa lâm râm, cũng không có nhiều chỗ để đi, thì thôi đi thăm tượng Phật vậy!

Vườn tượng Phật nằm ở ngoại ô thủ đô. Con đường đi đến Vườn cũng không xa lắm. Mới đầu bạn định tiếp tục thuê xe máy, vì hôm qua bình xăng đổ đầy, vẫn chưa đi hết nên vẫn còn tiếc. Nhưng hỏi đường đi thì chị chủ nhà trọ cũng bảo xa lắm em ạ, đường lại không có tên theo mẫu tự ABC nên chị cũng không biết chỉ làm sao. Thế là lại lóc cóc lên mạng tìm đường đi vườn Tượng Phật. Sau đó thì bắt đầu đội mưa đi ra chợ Sáng, cách hostel khoảng chừng 3 cây số. Cạnh chợ Sáng là trạm xe bus trung tâm, kiểu giống như trạm xe bus ngay chỗ chợ Bến Thành vậy. Xe đi vườn Tượng Phật xuất bến liên tục, có lẽ do đây là đoạn đường giao thông chính, vì bến cuối của tuyến xe này là cầu Hữu nghị đi qua cửa khẩu Noongkhai, biên giới giữa Thái Lan và Lào.

Quãng đường di chuyển không xa lắm, ngồi chưa nóng chỗ, chưa kịp ngắm đường và những gương mặt người thì đã đến bến rồi. Tất cả mọi người đều xuống ngay tại cầu Hữu nghị, còn bạn thì ngơ ngác, hỏi cô soát vé ủa ủa tới chưa sao thấy người ta đi xuống hết rồi. Cô soát vé cười thiệt hiền, chỉ chỉ tay nói ngồi xuống đi cưng, qua bên kia, mới tới. Xe đánh một vòng bùng binh ngay cửa khẩu, rồi cô soát vé kêu bạn xuống. Hóa ra, đường đi vườn Phật chỉ có bus một nửa, nửa đường còn lại - xa hơn, trắc trở hơn vì đường đất đỏ chưa biết khi nào mới được sửa chữa lại - bạn phải đi bằng tuk tuk. Ờ thì đi tuk tuk, ngồi lặc lư cả buổi mới tới. Trời lúc này cũng đã hưng hửng nắng lên rồi. Thứ nắng nhẹ sau cơn mưa rề rà buổi sáng. Mà nắng vậy thôi chớ bầu trời vẫn cứ ảm đảm một màu! Màu của khói!

Mất khoảng ba mươi phút từ cầu Hữu nghị đến vườn Tượng Phật. Ở đó bạn mua vé, đi vào vườn. Khu vườn yên tĩnh, nằm nép ở một khu vực ngoại ô, với mặt sau quay ra bờ sông, cây nhiều và ngăn ngắt màu xanh của cỏ. Những bức tượng nằm âm thầm, thở những trở trăn về một giai đoạn đầy biến động của đất nước Vạn tượng xa xưa. Tượng Phật rất nhiều, ở đâu cũng nhìn thấy tượng hết. Không có tourguide nên bạn đi kiếm quầy thông tin và phòng truyền thống. Đọc lấy đọc để rồi bắt đầu hành trình đi qua những tượng Phật. Không có nhiều du khách chọn nơi này làm điểm đến. Chắc có lẽ như bạn trẻ Hong kong nói, ờ thì chỉ là vườn với tượng Phat, nên chưa đủ sức hấp dẫn những du khách đến từ phương xa. Nhiều người thích sự ầm ào, đến đây chắc sẽ ngủ, vì sớm nay trời rặt màu khói. Và khu vườn lại toàn là những đối thoại của những gương mặt Phật im lìm.

Dành hơn hai giờ đồng hồ ngắm trời ngắm đất ngắm tượng Phật xong rồi thì bạn đã bắt xe tuk tuk quành trở ra. Kiến cắn bụng rồi nên bắt đầu thấy đói. Ngay chỗ cửa khẩu, người ta bán buôn tấp nập ê hề! Cảnh này làm bạn nhớ đến cảnh qua phà ở mấy tỉnh miền Tây hồi xưa chưa xa. Miền Tây quê mình hồn hậu và chơn chất, là những trẹt bánh ú, bánh tét, mấy xe cóc ổi mía ghim, mận, xoài y chang như Việt Nam. Mưa tháng bảy lắc rắc để thương để nhớ vào lòng người. Mưa ướt áo mất rồi, không mang theo áo mưa, giày lẹt đẹt rớt nước. Bạn chạy nhanh lên xe bus. Ngồi nhìn mưa rơi âm thầm và lòng bạn cũng âm thầm. Chuyến đi ngắn ngủi vậy là trôi qua hết phân nửa rồi. Bus dừng ở chợ Sáng, mưa cũng nặng hạt nên bạn phải vô chợ Sáng, tìm mua áo mưa, tìm cái gì đó bỏ vô bụng. Khu ẩm thực ở chợ cũng rộn ràng, thì ngay giờ trưa mà, trời lại mưa nên người ta đi tới đi lui đông như trẩy hội! Bạn ăn thử món bún riêu, thấy ngon! Chắc tại do đói!

Đi qua nửa ngày nơi miền đất xa lạ, yên tĩnh mà gần gũi. Mưa rụng rời cho những tâm sự âm thầm. Sáng hôm ấy trời mưa. Nhưng lòng người, thì đã hưng hửng nắng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét