Cố gắng tạo thi vị cho mỗi chuyến đi, một mình, bằng cách tìm post
card gửi cho mình! Cái cảm giác hai, ba tuần sau đó nhận được thư tay
kèm card do tự tay mình gửi, ghi lại cảm xúc lạc lõng ở sân bay, niềm
vui khi ngày mưa đi bộ loanh quanh một mình hoặc ti tỉ thứ mà ở khoảng
khắc đó làm cho lòng lại lộn nhộn sóng! Lại muốn đi tiếp!
3. Một buổi chiều rơi
Giấc
ngủ ngắn ngủi đủ để bạn hứng khởi lại rồi. Bước xuống quầy tiếp tân,
hỏi chị Ngọc - chủ nhà trọ để thuê một chiếc xe máy, Wave tàu thôi, buổi
chiều bạn đi vòng vòng Vientiane. Hôm nay Vientiane nắng nhẹ, cũng hiếm
hoi lắm vì độ rày bữa nào cũng mưa. Lần đầu tiên bạn thuê xe máy, đi
bụi cũng nhiều rồi nhưng mấy đận trước toàn đi ở ké theo kiểu Couch
surfing, chủ nhà nhiệt tình chở đi chơi hoặc di chuyển bằng xe bus, MRT
và đi bộ muốn lọi cả cẳng. Lần này bạn thuê xe, đi một mình. Thủ đô
Vientiane nhỏ nhỏ nằm gọn lỏn trong một cái nắm tay, một buổi chiều rơi.
Buổi trưa còn vương nắng. Bạn lẻ loi chạy một mình, thả tốc độ
thiệt chậm. Ở Lào, bạn thích vô cùng cảm giác muốn nhanh thì phải chậm
trước đã. Lào please dont rush mà. Bạn cũng tập quen với việc không sử
dụng còi. Ở quốc gia Vạn Tượng này, còi xe trở nên lạc lõng giữa phố
phường tất bật. Xe vẫn mải miết chảy xuôi, người vẫn mải miết chảy xuôi.
Chỉ có tiếng còi là bị quên lãng đi. Bạn trẻ lạ xa lần nào đó lỡ tay
bấm còi là tự nhiên thấy mình rơi vào trong thinh lặng, tiếng còi như
một vết mực loang, làm cho tổng thể bức tranh Vientiane âm thầm lặng lẽ
bị phá vỡ. Và con người nơi ấy, họ cũng như người Việt Nam, bị phá vỡ
riết rồi nên đâm sợ. Thì bởi, cũng đã qua mấy cuộc chiến tranh với người
đi vạn lý biết bao nhiêu năm rồi mà.
Cứ chừng năm trăm mét, bạn
sẽ gặp một cảnh chùa. Ở nơi này, chùa nhiều, tượng Phật rất nhiều. Có vẻ
như người ta trên đường đi làm, phút nghỉ chân họ dừng lại cúi mình
vọng Phật. Buổi chợ tan trên đường xa chưa kịp buổi tụng kinh chiều, thì
ghé lại bên đường nhẹ nhàng thanh thản hướng về phía Phật. Phật có ở
khắp nơi, Phật trong tâm tưởng, Phật trong nếp sống, Phật trong nếp
nghĩ. Dân Lào với Phật tại tâm nên đi đứng cũng nhẹ nhàng, cuộc sống
lặng lẽ chậm rãi trôi không cầu vội vã, sắc tức thị không, không tức thị
sắc. Có những nụ cười cô gái mà sau này chắc bạn sẽ còn ghi nhớ mãi.
Là nụ cười của người con gái duyên dáng thanh thản đến lạ lùng một buổi
chiều nào bạn một mình cưỡi chiếc xe Ware bụi đường rong ruổi. Phật ở
trong tâm và Phật lúc nào cũng mỉm cười, bác ái và dịu dàng!
Bạn
thả xe chạy thiệt chậm trên Đại lộ Lane Xang, từ góc tòa nhà Chính phủ
đến Khải hoàn môn Patuxay. Đường lớn rộng thênh thang, đại lộ to đẹp
nhất ở thủ đô Lào. Những nhà cao tầng ít ỏi, qua chợ Sáng, qua những
hàng dài những ngân hàng và tòa nhà thị chính, Lào âm thầm và không ồn
ã, bạn đang đi thiệt chậm ngay trái tim Vientiane, thấy chiều rơi âm
thầm, nghe lòng bạn cũng khe khẽ âm thầm. Này là Patuxay mô phỏng kiến
trúc của Champs Elysée nhưng vẫn đậm đà màu sắc Phương Đông, với những
hình chạm khắc Kinari – nửa người phụ nữ và nửa chim, những phù điêu mô
tả trường ca Rama và các toà tháp mang đậm phong cách của người dân nơi
này. Bạn dựng xe ở một chỗ nào đó nằm trong khuôn viên quảng trường
trước Victory Monument, không chèo kéo, không người giữ xe (bạn cũng
không biết nơi đó có chỗ giữ xe hay không, vì quảng trường như kiểu vòng
xoay bùng binh, lúc bạn đỗ lại thì không thấy bãi giữ xe, lát sau đi
về, phía bên kia mới thấy chỗ đỗ xe, coi như không biết thì không có
lỗi!). Bạn lội bộ lên nóc của Tượng đài Chiến thắng, phóng tầm mắt qua
bốn phía của Vientiane. Ánh nắng chiều rơi nhẹ nhàng . Qua những ô cửa
tò vò, bạn thấy Vientiane thật hiền! Nhiều người sẽ đâm nản với một cô
gái hiền ngoan và đôi chỗ hãy còn lạc hậu. Nhưng bạn thì khác, chắc có
lẽ bạn đã không còn tuổi nào cho những nông nổi vỗ về. Bạn lần khân bên
những ô cửa tò vò dưới những góc cầu thang lắc lẻo, ở đó, bạn nghe tâm
hồn mình nức nở. Là yêu!
Chiều hôm rằm. Bạn phải đi chùa chớ. Đi
Wat That Luang, quần thể chùa lớn nhất Vientiane. Hôm nay rằm nên lượng
người đến chùa đông đảo. Mùi nhang rộn ràng bay theo nắng. Ánh nắng
chiều xiên xiên qua những bước chân người rạp mình dưới chân tượng Phật.
Wat That Luang theo truyền thuyết là một trong số ít ngôi chùa của đạo
Phật trên thế giới có lưu giữ xá lợi của Đức Phật. Wat That Luong gồm
một tháp chính sơn son thếp vàng và rất nhiều công trình phụ. Bạn đi một
mình, lại chạy xe máy nên cứ rề rề chạy vòng quanh kiến trúc này. Đôi
chỗ ngừng xe lại, vào đền thắp hương bái phỏng Đức Phật, tâm cố gắng
tịnh, thấy rong rêu phủ lan trên những gờ tường. Rêu phong nảy nở nơi
đất Phật, cũng thấy có màu xanh ngăn ngắt thiệt buồn.
Trên đường
chạy về thì bạn bị công an giao thông Lào bắt lại, ở một góc ngã tư nào
đó khi bạn đang dừng xe chờ đèn đỏ và lúi húi cắm đầu vô bản đồ để tìm
đường đi. Bạn chậm rãi dành thời gian một giờ đồng hồ ngồi chơi xơi nước
ở bốt cảnh sát. Bạn đã đọc đâu đó rồi rằng cảnh sát ở Lào cũng chịu làm
tiền du khách lắm nên cứ tự do nhởn nhơ từng khoảnh khắc này! Cuối cùng
thì cũng vì tiền, bạn vui vẻ móc ra đặng mua cho mình một chút gì đó
còn sót lại của một buổi chiều quạnh quẽ. Nắng hanh vàng mỗi bước chân
qua!
Trời tắt nắng bạn trở về hostel. Đêm đó bạn đi chùa nghe
tụng kinh ở một ngôi chùa nằm sát rạt bên bờ sông Kong. Đêm rằm trăng
sáng vằng vặc soi rõ mặt người. Theo tiếng kinh cầu bạn trở về với bản
ngã của sự đơn lẻ. Một mình nhưng có gì đâu khi vẫn thấy vui!
Chắc là bạn bỏ rơi mất mảnh hồn nào ở buổi chiều lặng nhẹ ở thủ đô Vientiane mất tiêu rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét