Anh hay tự hỏi rồi cuộc đời mình cứ lặng lẽ trôi qua như vậy sao?
Mang nhiều hoài bão trong người, năm mười tám tuổi anh nghĩ rằng mình sẽ
phải làm được những cái này, những cái khác, mơ mộng tưởng như mình có
thể viết ra được một quyển sách chấn động địa cầu (như cái kiểu Rowling
đã làm được, phủ đầy thời niên thiếu của anh trong những giấc mơ về
chàng phù thủy có sẹo hình tia chớp, đến lúc lớn lên anh mới\ nhận ra,
Hogwart lkhông có thật và cuộc đời này không phải màu hồng!). Tốt nghiệp
đại học rồi, anh ôm bằng cấp về nhà, xin được công việc ở quê, rồi
thôi! Nhiều khi lợn cợn anh muốn quay về nơi phồn hoa đô hội đó. Cứ mơ
mộng miết rồi năm thứ nhất trôi, năm thứ hai qua, năm thứ ba tới, anh
vẫn cứ đứng yên một chỗ, mòn mỏi đợi, mòn mỏi trông. Tháng năm thanh
xuân tuổi trẻ trôi qua rồi, thấy mình lầm lũi sống.
Lúc cô R.
gọi, anh đang nhập nhoạng trong một hàng sách, cái hàng sách quen từ hồi
anh vừa mới ra thị xã học cấp ba. Cô Rùa thả qua đường dây điện thoại
mấy tiếng hỏi thăm, rồi gọn hơ rủ bữa đó đó có rảnh không đi leo núi với
tui! Anh te rẹt chạy lại trong đầu những chuỗi kế hoạch, ngày cuối
tuần, thường anh hay lu bu lắm, với những chuyến đi! Ngủ trên núi luôn
phải không? Đi bụi nha, có vô vườn trái cây, bẻ trái trên cành, đi suối
nữa! Anh gật đầu đồng ý cái cụp! Một buổi tối Ninh có mưa rào, mây che
kín cả bầu trời để lơ lửng một vầng trăng! Còn nhớ, bữa đó anh ôm quyển
Xuyên Mỹ, sách mới của Phan Việt về nhà!
Rồi anh chọn những
chuyến đi làm bạn! Theo cái kiểu bất chấp tất cả để đi! Chỉ cần một lời
rủ, bâng quơ cũng được, thủng thẳng cũng được. Nếu rảnh, anh đi hết.
Nhiều bận anh đi một mình, đôi khi có bạn đồng hành, nhưng có vẻ cuộc
sống cho anh được nhiều thứ! Bạn bè khi cần cũng có thể giúp anh làm cái
này, làm cái khác. Cuộc sống nhàn nhã trôi, chấm phá bằng mấy chuyến
đi! Bữa anh xách xe chạy từ Dầu Hạ xuống Biên Hòa, định chạy qua cù lao
Phố, rồi về, vì nghe cô giáo dạy đại học nói, T có đi thì đi lẹ đi, vì
cù lao bây giờ sắp thành "phố" hết rồi, đi cho kịp! Như cái kiểu bữa anh
chạy tọt vô chùa, xin thầy trụ trì cho lội xuống ao sen, nước tháng năm
đã muốn xổ lồng tràn ra khỏi ao, sen nở đầy nhức mắt. Anh không xắn
quần lội bì bõm, xin thầy mấy cành sen về, thơm phức mà thấy cuộc sống
này đơn điệu quá, hay là nói với má để anh thử cạo đầu đi tu chừng năm
bữa nửa tháng coi sao! Cái cô đơn và khắc khoải hằn lên những bước chân
anh trôi mỗi ngày! Con người đơn giản thì không chịu, phức tạp thì không
ưng. Đôi khi cứ thấy mình đứng loi choi giữa dòng, chực té!
Lúc
nằm giữa đồng không mênh mông đồi núi, ánh trăng mười lăm nhú lên chênh
chếch đỉnh trời, anh im lặng âm thầm hưởng thụ trọn vẹn cái say ngây
ngất trước cảm giác bình yên đến hoang dại này! Trăng vàng rót từng mảng
xuống hồn anh, mê mải ve vuốt từng vết chai trong tâm hồn thanh xuân đã
gần cạn kiệt! Chốc sau thì trời mưa, lật đật xách đồ chạy xuống chùa
giữa lưng chừng núi. Lật đật kiểu gì đấy mà anh đánh rơi mất một nửa hồn
mình ở trên đỉnh một ngọn núi nào, vào một đêm trăng nào. Bây giờ hỏi
lại, dám anh cũng không trả lời được, đó là đâu? Chỉ biết là vào một đêm
sáng trăng!
(Và viết lung tung tưng tửng trong một bữa cảm xúc rơi lả tả! - Cái tựa với cái nội dung chắc ăn rơ với nhau!)
19/06/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét