Riết rồi niềm tin là một thứ xa xỉ! Đi chợ lựa một trái cam cũng ngần
ngại hổng biết có phải trái cam này được ủ chất bảo quản quá tay hay
không? Đi đường xa về vắng sợ hành trình bị lỡ mất ở một quãng nào đó,
vì người bây giờ bị phần con liếm láp đi mất, chớ hổng phải sợ bóng tối.
Mần ở ngân hàng hơn ba năm rồi nên hiểu, lòng chỉ tin khi đời đừng xô
đẩy bạc đen. Tôi lại tiếp tục xách ba lô lên và đi! CS - niềm tin được
thắt lại nghẹn ứ trong tim này!
3. CS mỗi bước chân qua đều là nhà!
Tôi bắt đầu gửi thư xin ở trọ vào tháng chín. Đầu tiên là xin ở trọ ở
Manila. Do đã từng CS rồi nên gần như ngay lập tức được chấp nhận vô ở
ké. Bạn host của tôi đang làm bên mảng truyền thông và media, tôi cũng
không rành nữa vì ... đó là cả một câu chuyện dài lượt thượt sau đó nữa.
Dự định ban đầu thì chỉ là quanh quẩn ở thủ đô, đi Taal và đi Sagada!
Bạn host thì bận vô cùng. Mỗi lần rải lời giả bộ hỏi thăm bạn ơi bạn có
khoẻ không? Năm thì mười hoạ mới nhận được tin nhắn trả lời lại rằng ờ
tao vẫn khoẻ, cảm ơn cảm ơn đã hỏi thăm! Tự nhiên tôi nhớ tới Kay, người
bạn host của tôi ở Malay, một người bạn nhiệt tình nồng ấm, lúc nào
cũng hỏi tôi có khoẻ hông, chuẩn bị đi tới đâu rồi! Nhưng kệ, này là
mình nhờ vả người ta mà, đâu có lý do gì, để nói ra nói vô chê bai cho
đặng!
Bước chân qua tháng mười, đùng một phát hứng lên muốn đi
ra biển. Tôi lọ mọ lên mạng đặt vé, bay nội bộ đi Cebu. Chỉ đặt vé có
hai ngày một đêm thôi, bưng chuyện đó đi nói với host, bạn bảo trời có
nhiêu đó thời gian thế mày đi Cebu làm gì? Tôi trả lời ờ ờ kệ, chớ thiệt
sự ra tôi cũng hổng có thích biển. Rồi thì lại tiếp tục kiếm host ở
Cebu tiếp. Đợt này khó, tôi gửi thư xin ở trọ hoài mà hổng được. Lôi bạn
host ở Manila ra than khổ, nhờ bạn giới thiệu giùm. Nói chơi, khóc lóc
nỉ non chơi chơi mà dè đâu bạn giới thiệu thiệt. Nhiệt tình như chưa bao
giờ nhiệt tình hơn nữa, kiểu tui bảo đảm cho người này, yên tâm host
hắn đi! Tôi biết Junior cũng từ một dịp tình cờ như thế!
Thế
giới này ngày càng phẳng, nhưng đâu có phải khơi khơi là gặp được nhau,
quen biết nhau giữa bảy tỷ người. CS nối những chiếc cầu xuyên biên
giới, bằng niềm tin, đơn giản vì chúng tôi tin tưởng lẫn nhau! Không
phải lần đầu tiên tôi surf, nhưng in như nỗi lo lắng về người bạn host
của mình đã trở thành đặc sản. Trước chuyến đi lo, chuẩn bị bay rồi vẫn
lo! Hổng biết bạn host của mình ra sao? Mình sẽ như thế nào ở một đất
nước xa lạ, và những khác biệt về văn hóa, về ngôn ngữ, liệu sẽ trở
thành rào cản, để người gần hơn với người! Tôi sợ, những nỗi sợ trở
thành đặc sản trước mỗi bận CS luôn rồi!
Trước bữa đi vài ngày,
bạn host của tôi ở Manila báo tin là hôm tôi qua bạn bận đột xuất,
chuyện cũng hổng mong muốn vì bạn có một event tổ chức ở một tỉnh khác.
Bạn nói tôi có thể ở nhà của bạn, hông sao hết, bạn sẽ cố gắng về sớm,
nếu còn thời gian thì đi uống cái gì đó! Tôi nói ờ ờ, hy vọng là như
vậy! Nhưng miệng cười trong lòng lại thấy lo, trời ơi còn có mấy ngày
nữa là đi, mà bạn host lại tiêu tùng như thế này rồi sao! Junior ở đầu
cầu Cebu còn bận hơn nữa, không cho tôi biết địa chỉ, chỉ cho tôi số
điện thoại, bạn nói khi nào tới Cebu thì cứ gọi, bạn sẽ chỉ đường. Lần
đầu tiên tôi thấy mơ hồ, những mối dây liên hệ nó cứ hời hợt! Nghĩ trong
bụng thôi kệ, có tiền trong túi mà, có gì qua đó được không được thì
kiếm cái hostel nào đó chui vô! Đi bụi mà! Một chuyến đi bụi lý tưởng
của tôi là đến một thị trấn nhỏ nào đó, không phải địa danh du lịch nổi
tiếng nào, tận hưởng một cuộc sống đích thực của nơi ấy, ngồi ở một quán
nhỏ nhìn ra đường, buồn thiu vì có một mình nhưng chắc ăn tôi sẽ khoái!
Vì một mình, vì đơn độc nhiều khi làm oằn thành kỷ niệm, và nhớ nhung
đều sẽ bắt đầu từ những khoảng khắc độc hành như thế này đây!
Những chuyến đi rồi sẽ nối dài, như những mối quan hệ, rày đây mai đó
riết rồi sẽ dễ kết nối những người lạ xa! Đến Manila ngày đầu tiên tôi
chưa liên hệ với Iosif, vì biết giờ này bạn đang rong ruổi ở một nơi nào
đó, và cũng hổng biết bạn có nhớ đến tôi hay không nữa. Chia tay em gái
người Việt Nam ở Malate, tôi cùng hai chị Hà Nội bắt taxi ra khu
Intramorous - khu thành cổ của Philippines. Taxi chạy theo km, rất rẻ.
Quãng đường chạy khoảng 15 phút tính ra hết 130 peso. Hãy cẩn thẩn, cánh
taxi bên đó nhiều người rất láo, kiểu như họ vẫn tính km nhưng cộng
thêm 50peso nữa! Intramorous hiện ra trong nắng sớm ngày mới thật tĩnh
tại và yên bình! Những đoạn đường nhỏ lát gạch, đi lạch bạch dễ bị đau
chân!
Chị gái nói, trời ơi một năm về trước, ở Malacca, cũng
thành cổ như thế này, và nắng chiếu nghiêng nghiêng, và chị đi với bạn
trai, bây giờ thì đi một mình. Tôi nói giỡn, chị cũng đang đi với trai
này, nhưng khác, cảm giác hối tiếc! Thì mối quan hệ cũng chưa đủ thắm
sâu đặng hỏi thêm về cuộc sống của chị! Intramorous một ngày thứ sáu vẫn
đông đúc, có một nhóm thanh niên, đông đến cả trăm người, mặc chung áo
đồng phục, chắc là dân bản địa, kiểu như đi thực tế (giống các bạn học
sinh, sinh viên ở Việt Nam, đi bảo tàng, chẳng hạn). Họ rất sôi nổi,
cười cười nói nói làm rộn hết cả khu thành cổ. Intramorous là một trấn
cổ, được chính quyền gìn giữ khá tốt để mần du lịch! Khu Intramorous đi
một vòng kiểu cưỡi ngựa xem hoa như chúng tôi chắc gần hai giờ đồng hồ
là hết. Nhiều khi nghĩ lại tôi thấy tiếc, nếu có dịp trở lại, chắc chắn
tôi sẽ khám phá Intramorous sâu và đơn độc một mình nhiều hơn thế này!
Những bức tường thành đẫm màu thời gian, và nhà thờ, những con đường lát
gạch gồ ghề, nhịp gõ móng ngựa âm thầm! Bỏ qua những ồn ào phố xá, trấn
cổ vẫn giữ nguyên những nét đẹp không phai mờ! Bữa đó do tôi lại thay
đổi quyết định, không theo các chị gái nữa mà sẽ tiếp tục cuộc hành
trình đơn độc của mình đi Cebu, nên tôi bảo các chị ngôi xe xích lô, mất
100 peso cho một vòng Intramorous. Bạn nhỏ chạy xích lô mồm năm miệng
mười, liến thoắng nói quá trời nói bằng một thứ tiếng Anh khó nghe cực
kỳ! Kết tour tôi tip cho cậu nhỏ 50 peso, thế mà bạn ấy còn kèo nài kinh
hồn bạt vía, thật sự ở đây dân tình nhiều khi ranh quá xá!
Tôi ớn Manila rồi! Bắt taxi trở về Terminal 3, sau khi rảo quanh Asean
Garden gần sát bên khu Intramuros, tôi chia tay các chị! Hổng biết bao
giờ có duyên gặp nữa! Ở sân bay, trong lúc chờ đến giờ check in, tôi
lượn! Khu foodcount ở Terminal 3 loe hoe, nhiều hạng mục vẫn chưa xây
xong, các cửa hàng không có nhiều lựa chọn! Tôi bị viêm họng nặng nên ớn
ăn cơm, kiếm đại một chỗ nào đó bán mì hoặc món nước nào đó, nóng nóng
húp cho qua ngày đoạn tháng nhưng hổng có! Cuối cùng phải bay vô một nhà
hàng Nhật Bổn, ăn qua quýt món mì Udon dở chưa từng thấy (hết gần 350
peso). Cebu delay chuyến bay! Một trải nghiệm kinh hoàng, xe bus chở
hành khách ra máy bay rồi, leo lên máy bay luôn rồi mà máy bay cất cánh
hổng được! Cả đoàn cùng leo xuống, được bus sân bay chở lại vào trong.
Mất thêm hai giờ nữa cho việc chờ đợi. Đáng lẽ máy bay sẽ cất cánh lúc 1
giờ trưa, nhưng mãi tới 4 giờ chiều mới bắt đầu! Và kết cục là tôi cho
bạn host leo cây! Hoàng hôn Cebu đón tôi não nề, tắt tiếng hoàn toàn vì
gió mái! Cảnh chiều buông đẹp mê hồn! Không nói được nên vừa xuống sân
bay tôi dí cái điện thoại cho cô gái làm nhiệm vụ bắt khách taxi để cổ
trò chuyện với Junior. Tôi cũng không biết nhà bạn ở đâu, tôi nói vói
theo cô gái xa lạ rằng nếu tôi có chuyện gì, hãy nhớ tôi đến từ Việt Nam
nhá!
Màn đêm buông xuống rất nhanh! Một mình trên chiếc taxi
bắt đầu vào thành phố! Bạn host của tôi nhắn tin rằng bạn phải đi mua
một vài thứ, tôi sẽ lại một mình! Một mình! Cảm giác đó đến giờ tôi vẫn
còn ám ảnh! Tôi không biết taxi sẽ chở mình đến đâu (Bạn chỉ nói cứ ừng ở
chỗ Englic corner, tìm cái cổng nào màu xanh, bạn sẽ đón tôi ở đó!).
Lần đầu tiên tôi đến Cebu mà, tôi có biết gì đâu! Taxi bỏ tôi lại ở
Englic corner, đói, tôi rất đói! Tấp vào một quầy BBC lề đường, tôi nạp
năng lượng! BBC rất ngon! Tôi thì rất thảm! Tôi ăn, xong rồi lại ngồi
lên đứng xuống. Chờ đợi, cảm giác ấy rất kinh khủng. Lời đầu môi chót
lưỡi tôi nhắn cho bạn ằng cứ yên tâm đi, tao đang tận hưởng Cebu by
night đây, rất tuyệt. Chớ thiệt sự ra tôi đang oải, tại sao mình lại ở
đây? Hơn 8 giờ tối rồi, cả ngày nay tôi chưa nghỉ ngơi ược một phút nào,
hôi hám, dơ dáy chịu không nổi. Viêm họng mà lại ăn thêm đồ nướng, kết
quả là tôi đau khổ chỉ biết ra dấu! Thấy tôi chờ lâu quá, chị chủ quán
lại hỏi thăm! Tin được không, chị tưởng tôi là dân ở Tacloban đang chạy
nạn qua đây? Nói vậy để thấy rằng tôi thảm thương đến cỡ nào! Và lần đầu
tiên tôi biết được, chờ đợi - giờ dây thun đó là phong cách của dân
Phil! Tôi chỉ biết cười, chắc cái số này tôi chờ đợi quen rồi! Đói, lại
ăn thêm một vài xâu thịt nướng nữa!
9 giờ đêm! Gió cũng đã xổ
lồng tan nát rồi. Cebu - thành phố nữ hoàng về đêm vẫn đầy xe cộ! Tôi
đang ở downtown của thành phố biển này! Bạn nhắn tin, hỏi tôi đang ở
đâu! Tôi nói tao đang đứng trước một cái cổng màu xanh, như lời mày ặn,
kế bên là một tiệm massage! Bạn bắt đầu đi tìm tôi! Và ười lăm phút sau
tôi cũng được về nhà! Nói chuyện với bạn đến nửa đêm rồi lăn ra ngủ! Tôi
ngủ lúc nào cũng hổng hay! Ở trong căn nhà sàn gỗ đó, đã ừng tiếp đón
hơn 300 người - đủ màu da, đủ sắc tộc! Phía ngoài cánh cổng màu xanh của
căn nhà đó, có dán dòng chữ the hobbit house. Bắt đầu bằng sự chờ đợi,
tôi kết thúc ngày bằng một giấc ngủ mệt mỏi không mộng mị! Chuyến đi vẫn
còn dài! Đó là đêm đầu tiên của tôi, ở Cebu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét