Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

Phil của ngày bão nổi (1)


Để rồi bây giờ ngồi trong nhà cũng thấy sợ! Những nỗi sợ không thể đong đếm được bằng tên, bằng không gian, bằng thời gian (giống như má, sắp đến tết lại nhắc con cái đừng làm cái này đừng làm cái kia, bộ qua năm mới, con được khoẻ re liều hở má?). Ăn một trái nho cũng hổng biết có phải nho Trung Quốc hay không? Cầm bộ đồ chơi con nít lên sợ có chất chì làm ảnh hưởng đến cháu nhỏ! Coi ti vi nhiều quá thấy những chương trình này rồi làm thế nào mà tụi em nó phát triển được, toàn gào với rú với tụi trẻ trâu thấy thần tượng nói ngôn ngữ từ một quốc gia nào đó xa xôi ghé qua mà khóc còn hơn là mẹ cha sinh ra mình mất! Và còn nhiều thứ khác giống như vì một ánh nhìn thôi bạn sinh viên trưởng lớp bị đâm gục ngay trên ghế giảng đường đại học! Và con trẻ được đưa đến trường thì tưởng đâu là an toàn nhất cũng lại bị thầy cô cho ăn những bữa ăn thiếu chất, để được hưởng chiết khấu, để có tiền!

(Trích những nỗi lo sợ số 3, chữ của Tồn Phan)

1. Những nỗi lo sợ:

Nhà tôi ở Ninh, một thị trấn nhỏ nằm lờn tơn giữa đường quốc lộ nối với Sài và dọc dài qua biên giới nước bạn Cam. Ở đó có tôi mỗi ngày mài đũng quần trên ghế xoay của một ngân hàng nhà nước. Cuộc sống của một người trẻ nhiều khi thấy bức bối và quạnh hiu ghê ghớm khi phải đếm ngày bằng những gương mặt cười. Đi bụi một mình, tự nhiên trở thành một thói quen sủi tăm vào trong tâm khảm! Trước ngày lên đường một ngày, cuối cùng tôi cũng xin được phép! Giấu gia đình rằng con sẽ đi Sing, giấu cơ quan bằng một chuyến đi miền Tây sông nước nào đó. Chiều ngày 14 vừa làm việc xong, nhịn ăn tối để nháo nhào bưng đồ và chạy! Quãng dài từ Ninh lên Sài 120 cây số đo bằng từng trận ho như có con sâu nào đang phá nát cuống họng. 7 giờ có mặt tại sân bay để tiễn người chị đi Thái. Vẫn ho và vì đi bộ quá nhanh nên cái chân vừa gãy xong lại bắt đầu đau trở lại rồi! Gọi cho thằng bạn thân (đi nhiều, quen nhiều, gặp nhiều nhưng bạn thân thì nào giờ chỉ có một, đời nhiều khi với tôi nó đau vậy!). Nói mày ơi tao chuẩn bị ra sân bay, đi Phil, có gì mày mua giùm tao mấy phần thuốc, ho, viêm họng héng, tao bận quá nên không ghé tiệm thuốc tây mua được. Bạn ừ, cười hề hề nói mày kiếm cái gì đó nhét vô bụng đi! Lúc sau bạn vô, dòm thấy bạn thấy tội nghiệp, ốm nhom! Đưa cho bịch thuốc, nó nói mày đi đợt này mà có gì xảy ra tao cũng hổng có bất ngờ lắm, bên đó đang bất ổn thấy bà! Tôi cười, ờ, thì mày biết tính tao mà, ngang tàng đời trai sóng biển! Ngồi cà phê sân bay một chút rồi bạn về, mình ên tôi ở lại! Những lời khuyên huỷ chuyến đi xích lại, quyến luyến từng bước chân! Những nỗi lo sợ, khi chỉ còn có một mình ở sân bay lúc trời chuyển dần về sáng ôm ấp vỗ về. Đến giờ phút này rồi, hổng lẽ còn bối rối lợn cợn gì nữa giữa ở và đi! Đúng 12 giờ đêm, vẫn có một mình ên, tôi bay!

Trước khi đặt vé máy bay, thì sợ! Bởi đọc những tâm sự sẻ chia nỉ non của bạn bè mười tám phương chín mươi hướng trên khắp các mặt trận, diễn đàn. Rằng Phil không được an toàn cho lắm, cánh taxi, jeepney họ mần ăn mà còn lận theo dao lam (đặng cứa cổ khách hàng, khổ!). Rằng biển đảo Phil đẹp lắm, nhưng tôi hổng biết bơi, chuồn chuồn cắn rốn từ nhỏ tới lớn chòng ngòng như bây giờ cũng vẫn chưa biết đạp nước mà nổi lên với thiên hạ, nên thấy biển thì cũng ù ù cạc cạc, tựa như dòm một cô gái đẹp từ chân, mông, hông, má mà hổng chạm vô được nên cụt hứng. Và đi một mình, couchsurfing nên cũng sợ bởi niềm tin thời buổi giờ là thứ xa xỉ, đâu có ai cho không ai cái gì mà không cầu nhận lại được đâu (dù dĩ nhiên, đã surfing rồi và thiệt may là không gặp tổn thất gì hết ráo!).

Nhưng đặt vé máy bay xong rồi (đi tháng 11, đặt vé đâu quãng tháng tám, sau khi đi Malay hửi khói về là hứng lên múc tiếp!) thì cũng đâu có nghĩa là hết sợ! Thì cũng bởi do công ăn chuyện mần, mới đầu định đi tháng 12, có gì qua đó đón Noel giáng sinh tưng bừng khói lửa, ngặt nỗi đang mần trong ngân hàng, cuối năm lu bu kết toán kết sổ thu nợ người ta nên tôi hổng có ưng, lỡ chốt phép không đi được, biết tính mần sao. Đành đoạn đặt vé đi tháng 11, trong bụng lổm cổm tự động viên mình thì chắc lúc đó bão cũng đã tan rồi! Hai tháng sau đọc tin rằng Cebu bị động đất, chưa đầy một tháng tiếp theo, trước ngày đi có một tuần thì hung tin bay về làm rụng rời tan tành khói lửa, Phil bão to, thiệt hại nặng. Những nỗi lo sợ mong manh trước kia giờ tượng hình, rõ rành rành thành mấy cái chữ đi hay không đi đánh nhau bời bời trong đầu! Đi hay là không đi?

Tôi khổ lắm. Mần ở quê, người ta chỉ cần nghe nói tới đi nướcngoài là sướng rân trời, má ơi đâu ai hiểu rằng đi mọt mình theo cái kiểu nhà binh đi hành quân hết ba tháng quân trường. Một mình đi đồng nghĩa với việc rủi ro núp lấp ló đâu đó trong những bước chân qua! Bước chân lẻ loi thì không có tiếng nói, giẫm lên cát lỡ gió thổi qua thì lợt bớt phai đi mất. Đi một mình lỡ có chuyện gì thì biết đâu mà cầu cứu. Và bão nổi lên rồi nghĩa là niềm vui đi hưởng thụ không khí của một đất nước lạ xa bị thay thế bằng một niềm mất mát khó có thể giãi bày, hổng lẽ đất nước người ta đang oằn mình khắc phục những hậu quả để lại sau bão mà mình bay quá đó đặng khám phá cái này, cưởi hỉ hả chụp hình lưu niệm với cái kia! Con người mà, không cùng màu da, không cùng tiếng nói nhưng hổng có nghĩa là không biết đau và xót trước cảnh tang thương của đồng loại! Một lần nữa, đi hay không đi lại đá nhau trong đầu, lần này thì côm cốp, đau muốn chết!

Đợt trước có đọc những dòng du ký của cô gái trẻ đi qua mấy chục nước gì đó và bị dân làng ném đá không thương tiếc. Tôi cũng hiểu, trời ơi cái kiểu gì mà đi du lịch mà không biết sáng mai dậy mình sẽ đi đâu, mình sẽ làm gì. Đi bất chấp và đánh đổi niềm vui bằng sự liều mạng. Tôi phản đối vì tôi sợ, vì cha mẹ già giờ chỉ có mình ên tôi là chỗ dựa (cả vật chất, cả tinh thần), vì những dự định còn đang dang dở, những chữ chưa được viết, và cuộc sống tôi chỉ mới lật qua có 24 năm đời. Đi Phil vào những ngày bão nổi là một sự đánh đổi, liệu rằng nó có đáng giá hay không?

Có đáng để đánh đổi hay không? Câu hỏi này đặt ra khi đã đặt chân lên đất bạn rồi, đã dành nửa ngày để đi Intramorous rồi và chỉ còn ba giờ nữa thôi là đến giờ để lên máy bay phóng qua Cebu. Người ta khuyên thôi ở lại Manila đi, gộp chung vô đoàn của người ta đi núi lửa với chơi ở những vùng nào hổng có biển, chớ thiệt tình giờ qua Cebu nguy hiểm lắm, người ta đùng đùng muốn quay về đất liền còn tôi lại định đi ra đảo, ngay vùng bị bão nữa. Ngồi jeepney một vòng thành cổ, nắng sớm nghiêng nghiêng làm tự nhiên nhớ đến buổi chiều nào đó ở Malacca cũng thành cổ rêu phong những bức tường nằm im thời gian đếm nhịp nghe tim mình rộn rạo! Một vòng thành cổ im lìm quá thành thử tôi cũng muốn nổi loạn lên rồi. Chia tay hai chị gái Hà Nội vừa kết giao chung trong chuyến dạo chơi Intramorous, tôi bắt taxi về lại Terminal 3. Ở đó, tôi quyết định vẫn như kế hoạch ban đầu, bay đi Cebu. Mua sim Globe của Phil (trị giá thẻ cào là 300 peso, thêm 40 peso tiền sim). Từ sân bay lần đầu tiên nghe tiếng của bạn host, bạn cũng phiêu lưu không kém khi hổng cho tôi địa chỉ nhà gì ráo trọi, cứ tỉnh bơ khi nào mày xuống sân bay cứ đưa điện thoại cho thằng taxi tao nói chuyện với nó. Tôi ờ, hẹn gặp lại mày nghen! Máy bay trễ hai tiếng, thành thử ra thay vì đến Cebu lúc 4 gờ mà thành ra tới 6 giờ. Hoảng hôn trên sân bay đẹp đến nao lòng, cảnh buồn! Thì ngày tắt nắng lúc nào mà hổng làm cho con người ta bịn rịn bồi hồi những nỗi niềm riêng. Bước ra khỏi sân bay, tôi mặt ngầu a lô cho bạn! Ho dữ quá nên bây giờ tắt tiếng luôn rồi! Đưa máy cho cô gái điều phối taxi nghe điện thoại! Chốt địa chỉ xong rồi tôi hỏi giá, cô gái hét 500 peso, mất giọng nên tôi lại mặt ngầu nói cảm ơn chị nhưng em xài đồng hồ km, bao nhiêu tính tới đó. Từ sân bay vô tới nhà bạn (tôi cũng hổng biết nó nằm chỗ nào, nhưng quãng xa, chạy hơn một tiếng) hết 319 peso, giá châp nhận được!

Cebu có chào đón tôi hay không? Sao đã hai giờ đồng hồ chờ bạn host rồi, gáy người thì lạnh mà vẫn bặt vô âm tín. Đói bụng quá nên giữa ngã ba đường tấp đại vô một quầy BBC lề đường. Mua mấy xâu gà nướng, heo nướng, dồi nướng các loại rồi nhét vô họng. Đã bị tắt tiếng còn ăn đồ nướng dầu mỡ và đứng ngoài trời gió mái, cuối cùng là tôi hoàn toàn không nói được nữa. Chị chủ quán thương tình bắt ghế ra cho ngồi. Thấy ngồi chờ lâu quá sốt ruột chỉ bưng qua trò chuyện. Té ra lúc đầu còn tưởng tôi là dân ở Tacloban đang chạy nạn sang Cebu. Dù kiểu gì thì vẫn cứ ấm ức. Tại sao tôi lại phải chịu ựng cảnh này, ho sù sụ, tắt tiếng, mệt, đói và khát. Trong túi mình có tiền, mình hoàn toàn có thể kiếm cái nhà nghỉ nào đó chui vô tắm và đi ngủ! Nhưng sự kiêu hãnh bị dập tắt bằng khát khao trải nghiệm. Những nỗi lo sợ bị dìm hoàn toàn trước háo hức được gặp bạn host và thực sự sống những giây phút như người dân bản địa nơi đây! Tôi vẫn chờ, cuối cùng sau gần ba giờ mòn mỏi, bạn gọi! Bạn đón tôi trong tình cảnh tôi đưa điện thoại cho chị chủ BBC nói chuyện vì mình đã hoàn toàn tắt giọng rồi! Và trở về nhà sau một ngày dài, Cebu cuối cùng cũng đã ôm ấp tôi, vào lòng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét