Em
mặc một miniskirt, mang giày cao gót khoảng chừng năm phân. Tóc em thả,
tóc đen nhuộm loe hoe màu. Tay em hững hờ treo cái túi xách, buổi sáng
Malate trong siêu thị 7eleven, tôi đang dò bản đồ tìm phụ các chị Hà Nội
hostel ở khu Makati! Em quay qua, hỏi các anh chị cũng ở Việt Nam qua
à! Cả bọn cùng cười, nụ cười nhiều khi hay lắm, không cần lời nói, cũng
chỉ nụ cười thôi cũng đủ để người nhận ra nhau!
2. Gửi cho em một nụ cười - Gặp cô gái Việt Nam ở Malate
Máy bay đáp xuống Terminal 3 là hơn bốn giờ sáng. Quãng đường di chuyển
dài hơn hai tiếng đủ để tôi chợp mắt được một xí, nhưng mà ho nhiều
quá, lại sợ phiền người kế bên nên mắc ho cũng gắng mà kiềm lại thành
thử ra, coi như cả một đêm dài không ngủ. Xuống sân bay rồi thì người
cũng bơ phờ. Bình minh ló dạng thật rạng ngời ở phía đằng Đông. Chào
Manila, chào một vùng đất mới!
Trong lúc chờ làm thủ tục thông
quan, kịp để làm quen với hai chị gái người Hà Nội! Hai chị là đồng
nghiệp của nhau, cũng dân ngân hàng. Một chị đang làm việc ở Tàu, một
chị làm ở Nội! Hai chị ghép cặp với nhau, líu lo xíu xô. Gặp nhau cũng
là cái duyên, chị hỏi tôi đi đâu, tôi nói chiều này em bay đi Cebu, sáng
nay cũng chưa có kế hoạch gì, hổng biết khu Intramorous có đủ gần để
làm một chuyến city tour thành cổ hay không? Chị nói trời ơi ngoài Cebu
đang bão kinh khủng lắm, thôi em trai đừng mạo hiểm nữa, có muốn ghép
chung với tụi chị hay không? CHị định đi núi lửa trekking và đi Sagada
đấy. Nhưng chị có tới tận mười ngày lận, tôi chỉ có mỗi bốn ngày cho một
hành trình bụi phủi. Ghép đoàn chung như thế này rồi liệu tôi sẽ đi
được đến đâu? Ngày vui liệu có tày gang hay không?
Ngày mới đến
bắt đầu bằng việc đón taxi vô khu Malate. Tôi cũng đã nhanh chóng thay
đổi quyết định của mình rồi. Tôi sẽ ghép đoàn cũng hai chị gái! Thì
không đi được đảo Cebu thì chuyển qua đi trekking, đi coi ruộng bậc
thang cũng được. Kế hoạch thay đổi, thì cũng đã quyết định rồi nên tôi
không lăn tăn nữa, lăn xả ra trước cửa vào sân bay hỏi taxi. Hỏi đường
vô Malate các bác tài xế hét lên tới 800peso. Sợ quá, cả nhà cùng nhau
leo lại lên lầu ba, ở đó tôi dội đạn trước một quang cảnh Manila "hổng
có gì khác với Sài Gòn hết ráo". Cũng nhà cửa nhấp nhô, lô xô và lộn
xộn. Một ngày mới bắt đầu với một chiếc taxi tải vào thành phố. Trả 250
peso cộng thêm 20peso phí cầu đường, khoảng 20 phút sau cả nhà đã đến
được Malate.
Không phải mùa du lịch nhưng chả hểu sao đi vòng
vòng khu Malate tất cả các hostel, khách sạn đều đã hết phòng, nếu còn
thì toàn phòng deluxe với giá đội lên đến cả triệu. Mấy chị em tay xách
nách mang đi tới đi lui, chân lại đau nhưng ẫn phải cố gắng. Malate kiểu
như là một khu trung tâm cũ của Manila, ở Sài Gòn thì chắc giống khu
Bình Thạnh, Phú Nhuận. Trung tâm mới giờ chủ yếu tập trung ở Makati, khu
đó đẹp, sạch hơn. Ở Malate, đi dạo một vòng, vào buổi sáng sớm vẫn kịp
để tôi thấy những gương mặt đen đen bẩn bẩn ngủ dưới trời lạnh lẽo,
những đứa trẻ vô gia cư sau những mái hiên vừa tỉnh dậy, các cô gái ăn
sương - chắc là vừa xong một ngày làm việc (Malate tập trung nhiều KTV,
nhiều doll club, giống Pattaya ấy). Và Malate trong buổi sớm mai hiện
lên vừa dơ vừa bẩn vì nhân viên vệ sinh chưa kịp đi dọn dẹp, rác vứt bừa
ở những ngã ba, ngã tư! Jeepney chạy đầy đường không đủ để xua đi cảm
giác lạc lõng của một tôi đang bắt đầu chán nản với Manila rồi!
Đi một vòng Malate mà cuối cùng vẫn chưa tìm được hostel, thế là vừa
đói, vừa khát tấp vô một siêu thị 7-eleven để kiếm cái gì đó bỏ vô bụng.
Thì cũng là hambuger với nem chả hai chị bưng theo từ Việt Nam sang
(con gái đi bụi có khác, chuẩn bị các thứ chứ không như đực rựa này!).
Líu ríu nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt, dò bản đồ đặng tìm đường ra
khu Makati, hy vọng ở đó sẽ tìm được hostel nào đó giá ngon hơn một xí!
Và ở đó chúng tôi đã gặp em, một cô gái Việt Nam, một cô gái
miền Nam có giọng nói ngọt lịm! Em hỏi ủa các anh chị cũng ở Việt Nam
sang hả? Qua đây đi du lịch hay sao ạ? Em ở Ninh, ở cửa 5 chợ Hoa. Em
qua đây cũng hơn sáu tháng rồi, em qua đây đi mần, em làm ở sòng bài gần
đây nè. Ở đây em buồn lắm, hổng có gặp dân Việt Nam nên gặp các anh chị
em mừng. Rồi em nhiệt tình chỉ chúng tôi đi tìm khách sạn, em nhiệt
tình quá nhiều khi khiến cho chúng tôi ngại! Bởi dân đi bụi mờ, nhiều
khi thấy người ta nhiệt tình quá đâm ra chợn. Tôi hỏi thế tết này em có
về quê không? Nhà em gần nhà tôi đó, tôi cũng dân Ninh mà! Em nói cũng
hổng biết nữa, tết mờ, casino họ hổng cho nghỉ nhiều, ngày lễ tết dân đi
đánh bài đông, mần sao mà nghỉ cho được!
Em làm ca đêm, đó là
lúc em vừa tan ca. Giọng nói của em ngọt ngào quá! Em giúp chúng tôi
cũng thiệt nhiệt tình! Nghe cái cách em nói, điệu em cười thấy ấm áp
quá! Lâu lắm rồi em mới nghe trực tiếp giọng nói nười Việt Nam mình! Sao
mà thương, mà yêu đến vậy! Malate nắng sáng cũng vừa lên! Cảm ơn em và
gửi lại em một nụ cười. Chúng tôi bắt taxi đi vào Intramorous, chúc em
may mắn và sớm được trở lại thăm nhà! Taxi đi rồi tôi mới chợt nhớ ra,
quên hỏi tên của em mất tiêu rồi!
Bạt
Phil 1
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét