Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Phil của ngày bão nổi (7 và kết)

Ờ rồi thì chắc một bữa nào rôi rãi, lại xách ba lô lên và đi tiếp, thì chắc ăn tôi sẽ luôn mang theo bên mình những ký ức ngọt ngào về Manila, về Cebu sao đầy trời, Ormoc đổ nát hoang tàn với những miền khắc khoải giữa đôi bờ nhoi nhỏ của cuộc sống, về Hilongos một đêm trăng sáng, và về bạn, những người bạn tuyệt vời không thể nào quên!

7. Trở lại Manila, và kết

Buổi sáng ở Hilongos thật trong lành! Hôm nay là ngày thứ hai, ngày đầu tuần! Con đường nhựa, nhỏ nhỏ cong cong chạy ngang ngôi nhà Verge líu ríu những bước chân! Chúng tôi nhanh chóng dọn dẹp rồi tót lên xe, nhờ chú sốp phơ chở ra bến cảng! Cảnh quê thanh bình với những cánh đồng lúa, rợp bóng cây, các em nhỏ học tiểu học đi bộ đến trường. Sáng thứ hai nơi miền quê yên ả này để lại cho tôi biết bao nhiêu là thương nhớ. Chỉ cần nhìn bầy trẻ hồn nhiên trong sáng đeo cặp táp đi lé đé bên vệ đường là cũng đủ cho lòng mình thanh thản. Rời trường đại học cũng hơn hai năm rồi, với tôi dĩ nhiên hành trình với con chữ đã kết thúc, nói đến học là ớn dữ dằn lắm! Nhưng sao mỗi bận thấy học trò nhỏ áo mão xênh xang thì tâm hồn lại lao xao!

Chúng tôi ghé chợ ăn sáng. Chợ đấy, cũng hiếm dữ lắm mới tìm ược một cái chợ ở Phil này, vì phần lớn toàn là siêu thị và các khu mua sắm. Chợ quê, cũng bày biện ra những hàng thịt cá. Đặc sản biển thì có các loại mực cá tươi ngon vô cùng. Chợ nằm đối diện với toà nhà chính quyền Hilongos. Buổi sáng chợ đông, chúng tôi ghé vô tranh thủ ăn sáng cho nhanh rồi quành ra bến cảng. Ẩm thực Phil nhiều bạn đi về chê lên chê xuống, nhưng hổng hiểu sao tôi đi qua bển ăn cái gì cũng thấy được, nhiều cái còn thấy ngon và bây giờ, hơn một tháng trở về từ Phil rồi, mà vẫn còn mắc thèm. Ăn sáng, các bạn của tôi gọi món cơm nếp chan choco nóng, họ ăn nhìn ngon quá tời, nhưng tôi lại sợ ăn vô đau bụng nên thay vì một phần ăn gồm có 3 vắt nếp và một cốc choco nóng hổi thơm phức, tôi chỉ nhoi nhói quánh một vắt thôi, nếm thử cho lấy vị, mà cũng coi mòi ăn được. Tôi mời các bạn bữa ăn sáng, cũng chả bao nhiêu nhưng thấy lòng vui vui, người Nam Bộ rặt như này đi đâu cũng dễ bị viêm màng túi, bởi cứ ngại ngại vì ăn ở nhà người ta, nên hễ đi ăn đi xe đi taxi là toàn mình tự động móc túi ra trả. Nào giờ là vậy rồi, đã ăn vào sâu trong nếp sống, nếp nghĩ.

Do có nười quen nên chúng tôi không phải chờ mua vé tàu, mà cứ đi thẳng ra bến cảng rồi Verge xuống liên hệ lấy vé. Đợt này chúng tôi đi hạng economy, vé rẻ hơn, khoảng chừng 250.000 đồng. Vé bèo nên ngồi khoang bèo nhèo, toàn dân lao động, không có máy điều hoà nên nực muốn chết. Tàu đi cũng chậm nữa, mất gần 4 tiếng mới tới Cebu, quãng đường xe nên chúng tôi hết ngủ lại tỉnh dậy coi film, nhà tàu mở film Hàn Quốc, film Sắc đẹp ngàn cân coi cười muốn rụng rún. Mấy bạn của tôi cũng y chang tôi, coi film này hết ráo rồi nhưng mờ ở trên tàu có chuyện gì mần đâu, nên ráng coi cho hết bộ, cười cho nó đã. Hết Sắc đẹp ngàn cân rồi thì chiếu tới Pacific Rim, quất luôn hai bộ. vừa hết một phát là tàu cũng cập bến Cebu! Nắng đã lên rất dữ, nắng này đủ để cháy hết da người chớ chẳng phải chơi.

Nắng, thứ đặc sản của những quốc gia nhiệt đới như Việt Nam mình. Nắng ở nơi nào cũng khiến cho người ta chênh chao! Cái va ly của tôi giờ đã bị sút cán gãy gọng, vì bị lèn chặt và nặng quá các lon cá hộp. Vậy là chia tay chiếc va ly này! Lếch thếch đón taxi đi ăn trưa, chúng tôi đến một quán BBC gần cảng. Ở đó, tôi được ăn những thức ăn rất ngon, có BBC, canh thịt hầm, canh sò và uống nước trái cây được chế biến từ rất nhiều loại hoa quả. Chắc là do đói, sáng giờ trong bụng tôi chỉ có một phần ít ỏi cơm nếp trong bụng nên ăn cái gì cũng rất ngon. Tôi hỏi các bạn là thường thì người dân ở đây đi ăn ở ngoài, hay là tự nấu ở nhà. Bạn bảo rằng cũng tùy, Cebu cũng giống Sài Gòn vậy, cũng có nhiều dân nhập cư, nhiều sinh viên, nhiều người lao động và nhiều công nhân. Ai có nhà ở đây thì họ sẽ tự nấu nướng, ai bơ vơ lạc lõng sống có mình ên thì đi ăn tiệm cho nhanh gọn lẹ! Chúng tôi có một bữa trưa thân tình, nói chuyện vu vơ ơ hờ về những câu chuyện trong cuộc sống. Giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi rồi chúng tôi bắt taxi trở về nhà. Tôi đang cầm trong tay chìa khóa nhà của Junior, tin nổi không bạn host của tôi giao luôn chìa khóa nhà cho tôi giữ. Verge, Grace và Philip tạm biệt tôi ở Hobbit house và thui thủi một mình tôi trở về nhà. Trưa đứng bóng trên những lát gạch vỉa hè tôi lễnh thểnh bước qua! Cebu thành phố nữ hoàng, Cebu trong những ngày ngắn ngủi trôi qua vội vã. Nơi này là điểm đến, nơi này là trạm trung chuyển để đưa tôi vào tâm bão Haiyan, nơi này có những người bạn lạ xa mà thân ái nhiệt thành, nơi này có một tôi ngày tuổi trẻ không sợ đất, không sợ trời. Nơi này sẽ lâu lắm để bợt phai trong trái tim tôi! Verge và Grace hỏi tôi có muốn mua sắm gì không? Nhưng dòm đồng hồ thì tôi thấy hổng còn bao nhiêu thời gian nữa, đã đến giờ tôi dọn dẹp đồ đạc và trở về nhà. Chia tay, không giấu được sự bịn rịn! Dù gì cũng đã cùng nhau trên một hành trình ý nghĩa mờ!

Trở về Hobbit House, do không còn thời gian để đi đâu đó mua vài thứ làm quà cho bầy nhỏ ở quê, tôi nhanh chóng xếp lại đồ đạc. Tôi để lại chìa khóa trên bàn, chiếc bàn này mấy ngày trước trong một bữa tối náo nhiệt chúng tôi đã cùng nhau ăn tối, với món gà quay thơm nức mũi, lon coca tôi mua vẫn còn, tôi không đụng đến giọt nào vì bị viêm họng! Tôi lấy một tờ giấy tờ trong khay giấy in của Junior, viết vội cho bạn vài dòng. Tôi để lại name card của mình trên bàn! Dòm lại ngôi nhà lần cuối, tôi khép cửa. Ở chỗ Englic Corner tôi ngoái đầu dòm lại, lần cuối cùng cố gắng ghi lại những hình ảnh về mái nhà này! Xin chào!

Tôi bắt taxi ngay chỗ ngã ba! Ở đó, tôi giao hết số phận cho anh tài xế trẻ, tôi buồn ngủ lắm luôn rồi. Nắng nóng chiếu xiên xiên qua lần cửa kính, tôi nghĩ nghĩ trời ơi chỉ nói cái Mactan Cebu rồi ổng chở mình đi đâu mình cũng có biết đâu! Nhưng cơn buồn ngủ và mệt mỏi cứ dấp díu lại, không cưỡng lại được! Tôi chợp mắt trong một khoảng khắc, giấc ngủ nồng nàn hương vị món canh sò vướng vất đầu lưỡi. Quên mất tiêu là cái gối ngủ đã bỏ quên lại ở một chỗ nào đó trên đoạn đường mấy ngày vừa rồi. Taxi chạy khoảng gần 1 giờ đồng hồ mới tới sân bay! Cebupacific là chúa delay, tất cả những chuyến di chuyển của tôi với hãng bay này đều bị delay từ nửa tiếng đến ba giờ đồng hồ. Tôi làm thủ tục check in, sau đó đi lòng vòng mua vài thứ lặt vặt, như bóp nhỏ lưu niệm tặng cho các bạn gái, như cái áo Cố lên Tacloban - mặt hàng đang cực kỳ sốt ở khu vực này hổm rày, đưa bao nhiêu cũng bán hết. Điện thoại hết pin, đi kiếm hoài cũng hổng tìm ra cái lỗ cắm nào có hai chấu, đã được báo động trước nhưng lu bu quá nên từ lúc còn ở Việt Nam tôi hổng có mua cái đồ cắm điện ba chấu nào! Và trong những giây cuối cùng khi điện thoại còn pin, tôi lên facebook rải status báo bình an, chia tay bè bạn và nhận được tin nhắn của Junior rằng bạn cũng đang trở về, về Cebu, trên một chiếc trực thăng quân sự của Mỹ. Tôi chỉ kịp nhắn lại là quá đã, giữ gìn sức khỏe bạn nhé!

Chuyến bay từ Cebu về Manila đáng lẽ khởi hành lúc 5 giờ chiều nhưng bị delay lại đến 6h15 mới cất cánh được! Chuyến bay nội địa mặc dù cứ cách 1 giờ đồng hồ là có chuyến bay nhưng vẫn đông, rất đông luôn! Do bữa trước tôi đổi vé vào giờ chót nên chỗ ngồi lọt tọt ở tuốt luốt cuối máy bay! Chặng nội địa nên dân làng đi máy bay cũng tạp nham dữ dội, nhiều ông ba trợn ba trạo nói bậy tùm lum trên máy bay thấy ghét muốn chết. Không có chuyện gì làm nên tôi đâm ra hứng thú với cái game nhỏ trên máy bay, do hãng bay bày ra cho hành khách. Dạng hỏi câu hỏi liên quan đến Cebupacific rồi giơ tay trả lời và đúng thì được tặng cái ví nhỏ. Có ba câu hỏi thôi, nhưng nào giờ thì mấy cái này ít khi nào lọt khỏi tay tôi lắm, tôi túm được hai câu, nhận được hai cái ví cầm tay nhỏ nhỏ dòm cũng được (nhưng hơi oải vì có dây kéo màu hồng, trời ơi màu hồng, làm sao mà xài?). Chơi trò chơi xong thì cũng lục đục khua leng beng trong bụng, đói muốn xỉu. Máy bay đáp xuống Terminal 3 cũng hơn bảy giờ rồi, tranh thủ tôi kiếm cái gì đó nhét vô bụng! Manila này về đêm, không đủ thời gian để đi city tour by night nữa. Tôi lên khu foodcount, thấy cái gì cũng hổng hấp dẫn hết trơn, nên chui đại vô 7eleven, mua bánh mì xúc xích gặm cho qua ngày đoạn tháng.

Đi dạo mấy khu bán quà lưu niệm, quên mất tiêu chưa làm thủ tục thông quan! Vội chạy qua khu vực kiểm soát an ninh, đóng thêm 550 peso phí sân bay (trước tôi nghe bảo là 600peso, giờ còn 550 peso nên cũng không biết các bạn khác đi thì như thế nào). Xong xuôi thủ tục rồi thì bắt đầu đi kiếm quà lưu niệm, thấy cái gì cũng bình thường nên bưng thẻ tín dụng ra mua nước hoa, bên đó họ không chịu thẻ credit không có chữ ký phía sau của chủ thẻ, ghét, tôi móc tiền usd ra trả, dằn mặt cho các bạn hết khó dễ. Còn bao nhiêu tiền mặt peso, tôi đem lại quầy đổi tiền đổi ra usd hết. Ở đó tôi gặp một bác nhà báo Tuổi trẻ qua tác nghiệp, hai chú cháu gặp nhau mừng mửng tủi tủi, trao đổi thông tin và những tin tức về Tacloban, Ormoc, về tình hình của bà con người Việt mình! Bác trông thảm thiết lắm vì ở Tacloban thiếu thốn trăm bề. Chúng tôi nói chuyện cùng chờ đợi, Cebupacific lại delay nữa rồi, mà còn đổi boarding gate nữa. Đến là khổ sở với cái hãng bay giá rẻ này!

Đáng lẽ 11 giờ đêm chuyến bay xuất phát, dè đâu phải đến hơn 12 giờ rưỡi mới bắt đầu lên máy bay (này là giờ Phil nhé, giwof Phil đi trước giờ Việt Nam khoảng 1 tiếng). Chuyến bay trễ đáp xuống Tân Sơn Nhất lức 1 giờ rưỡi, mệt mỏi và mắt mở hổng lên nữa tôi lếch thếch trở về nhà - nhà ở Ninh! Tôi về nhà lúc ba giờ rưỡi sáng, mệt mỏi và rã rời không kịp làm gì nữa chỉ biết trùm mền đi ngủ. Đừng hỏi tôi cảm giác chạy chang bang một mình với ánh trăng sáng ở trên đầu, suốt dọc dài quãng hành trình từ Sài Gòn về tới Ninh, tôi cũng không biết nữa nhưng thực sự tôi không bao giờ muốn làm lại! Lạnh te tái, và cảm giác một mình đã làm cho tôi ớn tới cổ họng rồi! Ngủ, tôi đã có một giấc ngủ chập chờn le lói. Sáng hôm sau, lúc bảy giờ sáng tôi xuất hiện đen thui khét lẹt ở cơ quan! Một vòng quay mới lại bắt đầu, ý tôi muốn nói là công việc ngập đầu!

Nhưng bạn cũng đừng nên hỏi rằng tôi có mệt và muốn dừng lại hay không? Vì chắc ăn, tôi sẽ trả lại bạn một tiếng không gọn hơ, gọn lỏn. Vì đã ăn sâu vào máu, chảy rần rật trong tim một niềm đam mê không bao giờ tắt. Đi và được lan xả với cuộc đời.

8. Hết

Cũng hơn một tháng trở về từ nơi ấy, cảm xúc phai, tình cảm bợt, da bớt đen một tí, mặt mũi người ngợm cũng mướt trở lại đặng trở về là một cán bộ ngân hàng. Và sẽ còn nhiều cơ hội nữa để được đến những vùng đất mới, nhưng Cebu đã ôm tôi vào lòng trong một bữa trời nắng oi nòng, trăng Hilongos cũng chiếu sáng mắt tôi trong cái đêm quằn quại vì viêm họng, và những mái nhà, cây cối gãy đổ ở Ormoc cũng đưa tôi đi vào tâm bão của một ngày Phil bão nổi. Tôi sẽ cố gắng nhớ tất cả, để trước khi chạm được đến nỗi quên! Từ Việt Nam, tôi yêu cuộc sống này!

T.P

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét