Mưa lật phật làm rụng tơi bời lá. Ninh mình chưa bước vào chạp mà cũng
có thể làm cho con người ta thấy rùng mình vì cái lạnh bất chợt ghé
thăm! Nghe đâu ngoài kia đang bão lớn. Sáng chị đồng nghiệp đang đi nghỉ
mát ở biển Tàu, chụp hình gửi về nói ngoài nớ có nắng nhẹ, trời trong
và lý tưởng lắm. Chị đồng nghiệp khác thì đang đi công tác, ở ngoài Hồ
Cóc, Hồ Tràm. Quánh dây thép về bảo rằng trời ơi chỗ này đi một lần, mơi
mốt thôi không đi nữa, biển gì đâu mà hẻo, và buồn! Bạn nhắn tin lại
rằng, trời ơi Ninh buồn lắm, mưa lất phất trời tối thui! Cuối tuần rồi
đó đa!
Rủ bạn đi cà phê. Quán quen ngồi muốn mòn ghế. Tối thứ
bảy dù mưa nhẹ nhưng vẫn đông khách, quán mở mấy bản nhạc tình, buồn âm
ỉ! Cô tới chưa kịp cởi áo khoác, mấy bụm nước mưa tan vội trên vai! Cũng
lâu lắm rồi bạn mới rủ cô đi cà phê buổi tối, dù Ninh nhà nhỏ xíu xách
xe chạy chừng nửa vòng là đụng mặt. Nên mới nói nhiều khi không có tin
nhau mình bưng cái khoảng cách xa và bận rộn ra làm lý do cho việc mất
đi liên lạc! Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như do sự vô tình, mà dù gần sát
bên nhau cũng không đủ để người gặp người.
Bạn thì lúc nào
cũng cười cười, câu chuyện cứ vòng quay kể hết chuyện này nối loạn xạ
với chuyện khác. Cô cũng y chang, thích cái gì cổ cổ. Bạn nói và bạn
lắng nghe cô nói! Lâu không gặp nên chuyện của tám tháng trước tới giờ
vẫn còn mới. Dù cũng thường cập nhật tin nhau, qua facebook, nhưng gặp
truc tiếp lúc nào mà không ấm nóng những câu chuyện. Tình cảm mà, đâu có
cần hơ qua lửa, trui qua than, chỉ cần chân thành là cũng đủ để ấm áp!
Ly cà phê nhạt đá, Ninh mưa lạnh muốn run!
Về nhà nằm đọc sách.
Lôi từ tủ sách ra trọn bộ Harry Potter. Hồi năm nẳm năm nao có tự hứa
với lòng là mỗi năm phải dành ra một bận để đọc lại bạn này! Vì tình yêu
dai dẳng, sâu đằm với cậu bạn có cái sẹo hình tia chớp. Mà in như lời
hứa đó năm nào cũng bị quật nát hết trơn (thì bởi, năm nào cũng ... lôi
ra đọc hai, ba lần lận mờ!). Skype báo có tin nhắn. Làm biếng lật ra
coi! Cái tính của bạn nó kỳ cục! Kiểu như đợt rồi yahoo của bạn bị hack,
nhận thấy nhu cầu chat chit nhăng nhít trẻ trâu không thích hợp với
người ngoài mặt loi choi lóc chóc mà "sống thiên về nội tâm" (ặc) nên
cũng thôi, không thông báo rộng rãi, không lập nick mới và coi như từ
giã yahoo messenger luôn! Bây giờ chủ yếu là quăng còm trên facebook, bờ
lau cũ vẫn được chăm sóc như cũ, mọi liên lạc hoạ hoằn lắm là qua
facebook thôi. Thì bởi bạn tôn trọng những giá trị thiệt tình, ví dụ như
gặp mặt trực tiếp heng, nói chuyện thả ga thả cửa. Chớ qua mạng, ảo mà,
nhiều khi thấy cái nút like nó tiện quá mà ơ hờ, bớt lợt à!
Bạn của bạn bữa qua trách, nói gì đâu mỗi bận tao nhắn tin, không bao
giờ thấy trả lời liền, toàn đợi qua ngày mới thấy rải tin lại! Bạn này
người Mã, đợt phượt rồi quen, lâu lâu nhắn tin hỏi thăm chơi! Bạn mới
nói là trời ơi buổi tối đi ngủ sớm lắm, chín giờ tối là lên giường, đọc
sách bậy bạ rồi mắt ríu lại là đi ngủ. Không la cà, điện thoại di động
tắt từ lúc sáu giờ chiều! Vậy nên bạn bè người thân cần liên lạc, cứ để
lại lời nhắn rồi để im đó, sáng mai tính! Nhiều khi cũng thấy kỳ, như
bữa rồi có cô bạn gọi điện mời đi cà phê, mờ cái điện thoại vừa tan sở
ra là bạn bưng đi cất, sợ xài nhiều quá nó mòn hết đi! Ba cuộc gọi nhỡ
nhưng kệ, cả ngày dính với cục đá đó rồi, tan việc rồi, gỡ đá quăng bớt
đi, cho nhẹ lòng, thêm thanh thản. Sáng mơi gọi lại thì mới biết bạn rủ
đi cà phê cà pháo sẵn tiện mời đám cưới. Đôi trẻ quen nhau từ thời đại
học rồi cũng đến lúc phải dọn về chung một nhà. Bạn mới cười cười, sáng
chưa tỉnh ngủ hẳn nên gặng lại hỏi thiệt không đó cô? Năm nay năm tuổi
mà cưới hỏi gì đa? Cô trách hôm qua gọi quá trời mà không được, tuần sau
cô cưới, nhớ nhậu quắc cần câu à nghen!
Biết nói chuyện gì nữa
đây trời? Vì tự nhiên bữa rồi viber báo có bạn trong danh bạ mới gia
nhập vào ứng dụng. Lật ra coi thì thấy cái tên ấy! Từ bữa bạn đi thì bạn
không còn dám nhìn tới dãy số điện thoại đó nữa, bạn sợ, vì cái dãy số
điện thoại này từ bị xoá đi, rồi lưu lại, và hứa hẹn rằng khi nào ra Nội
bạn sẽ gọi, nhớ dắt bạn đi Hà Giang bứt bông tam giác mạch nghen! Hai
năm rồi, hai năm rồi, bạn đã đi làm được hai năm, nỗi đau rồi cũng nguôi
nhưng mỗi bận đi công tác, đường vắng, chạy một mình tự nhiên nhớ tới
bạn lại chảy nước mắt, chảy hoài nên đổ thừa tại bạn chạy xe tốc độ
nhanh quá nên gió thổi làm nước mắt rơi, chớ không phải vì đang đau!
Số điện thoại đó giờ có người khác xài, chắc là người thân (cha của
bạn, chẳng hạn!). Tại tự nhiên cái cô kia đăng lên tấm hình cổ ra quê
của bạn ấy thăm, làm cho bạn lại mắc nhớ, hẹn rồi, dù kiểu gì cũng sẽ
ra, thăm bạn, một ngày không xa đâu!
Viết linh tinh, lang tang, đủ để biết là cuối tuần rồi và lòng cũng ơn ợn sóng lắm rồi!
Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013
Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013
Nha Trang Một chuyến đi!
Chòm dừa - Ở một nơi nào đó cửa ngõ trước khi vào Nha Trang, dừa xôn xao. Nhớ ngày xưa thích tới mấy cái chòm dừa trong xóm, mát lắm!
Khải Hoàng Viên - tên quán nghe cũng hay! Chỗ dừng chân ăn cơm trưa, nơi này là truyền thống dừng chân ăn trưa của đoàn! Thức ăn ăn được!
Bầu trời này sáng nay trong thế!
Một góc vịnh Cam Ranh, nhìn từ cáp treo Vinpearl! Nước rất trong, sóng rất nhẹ, biển êm và lòng người rất lặng!
Hoa giấy - người ta nói dù cho nắng nóng đến cỡ nào, hoa vẫn nở. Hoa của nắng!
Những cửa hàng mọc lô xô, vắng và buồn!
Những bước chân qua!
Góc phố!
Ngã tư!
Xích lô đợi chờ!
Phố!
Cảng biển một ngày nắng chưa vội lên, cảnh đẹp!
Tàu trên bến, đợi hàng!
Nhìn từ phà ra Hòn Mun!
Ở một nơi nào đó trên bè cá, dừng chân mua hải sản!
Lần đầu tiên đi lặn biển, ngắm san hô, rất thích!
Hòn Mun!
Cầu cảng vào Hòn Mun!
XQ Sử quán!
Phía sau là Sofitel!
Ngã tư đường!
Ghé Phan Rang, mua rượu nho về chưng (tại uống không được tốt!)
---------------------------------------
Nha Trang biển đẹp lắm, con người Nha Trang cũng hiền hậu (kiểu như một dĩa ốc móng tay ở quê nhà, có vài ba chục nghìn, ra Bãi Dài chị bán ốc cười thiệt tươi chỉ có một trăm mấy à em!). Ngồi xe lặc lư hơn mười tiếng đồng hồ cho mỗi bận đi, và về! Nha Trang là một hành trình dài, ở đó có lần đầu tiên bạn lặn sâu xuống biển, được đụng vô san hô, có lần đầu tiên ngồi cáp treo vượt đại dương, tưởng tượng má ơi lỡ đứt cáp hay bị tụt dây gì đó, rồi sao ta? Có lần đầu tiên ăn món bánh mì chả cá, thì bởi hay đọc mấy cái trang bờ cỏ bờ lau, được người khen rằng bánh mì chả cá Nha Trang thơm ngon đặc biệt lắm! Mà chắc vì không phải dân bản địa, nên ổ bánh mì 15 đồng ăn cứ nhợt thết, dù chả cá tràn ú ê! Ngồi trên phà từ đảo ngược về đất, bị say sóng muốn ói mà ráng vượt qua! Vịnh Nha Trang đẹp, biển cũng sạch! Nhớ bạn có lần bảo, có đi Nha Trang đừng ra Vinpearl nhá, hỏi tại sao bạn cười nói trời ơi ra ngoài đó có cái gì đâu mà chơi? Trò cảm giác mạnh chơi hổng được, rồi ra biển hổng lẽ bay vô hồ bơi tám? Ra rồi thì cũng đi, hơi chợn nhưng đi tour mờ, tour làm sao thì mình phải theo vậy, hỏi có được chọn khác đi được không? Ngồi trên cáp treo vượt biển mà mắc cười, có anh bạn đi cùng đoàn còn ví von nói cái này cũng tựa tựa đi Genting nhá! Mắc cười thiệt vì so sánh thì khập khiễng! Nhưng vịnh Cam Ranh thì khác, một địa hình chiến lược đáng để tự hào! Những trò chơi cảm giác mạnh nóng rẫy một buổi chiều, đá đeo đầy trên những toan tính, đại loại như lỡ bỏ năm trăm ngàn ra rồi thì ráng mà chơi cho hết để khỏi uổng tiền, uổng cả công! Và buổi tối nào đi dọc theo công viên bên bờ Trần Phú, nhớ buổi tối nào đi bộ đại lộ dọc bờ sông ở Phnompenh! Tự hỏi mình đất nước là gì? Đi chơi trong một dịp lễ đặc biệt của dân tộc! Mờ sao hình này cứ mờ mờ những niềm quay quắt! Nhắn tin nói chị ơi em muốn mua một cái kiếng mát, chị biết chỗ nào uy tín không giới thiệu em đi! Thôi, để ra nước ngoài mua cho nó chắc em ạ! Mấy cái đồ này, mua bậy bạ sợ lắm! Mà sao, chuyến đi cứ khăm khẳm buồn, là sao ta?
Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013
Hôm nay mây trắng ngang trời
Đi
làm ở Dầu Hạ, được hai năm! Chân đã quến đất, quến người! Sáng nay đi
theo đoàn tặng quà khuyến học cho sắp nhỏ! Cũng rộn ràng, cũng háo hức
lây với những nắm tay thơ, có bé lần đầu được đến trường, thì trường xã
mà, nhỏ xíu, chạy quanh co húc hẻm mới tới được!
Trường bây giờ đâu còn mái đỏ tường vôi, bảng đen và phấn trắng. Hiếm hoi lắm mới gặp được ngôi trường nhỏ, với gốc phượng rậm rì. Và cái bảng tên trường, được vẽ bằng tay trên tấm gỗ, đậu te he trong một khu dân cư người thưa, dòm đâu cũng thấy trống! Trường nhà nghèo, học trò còn nghèo hơn! Để tới dự khai giảng bữa nay, có trẻ thơ nào phải dậy từ năm giờ sáng, đạp xe cả chục cây số để tới điểm trường. Điểm trường mờ, chắc học ở trường lớn, lớp sang riết quen rồi, nghe từ này xa lạ quá! Ở những ngỏ ngách ở vùng quê nghèo khó đó, nhiều khi khoảng cách xa quá khiến cho con chữ lỡ đường, năm ba ấp túm nụm lại mở một hai lớp, một hai lớp ấy vòng lại thành một điểm trường. Những bé nhỏ nhiều khi rơi rụng trên hành trình đến được với chữ, cũng bởi do những cái vòng và điểm trường kia trúc trắc quá!
Trường nhỏ vậy chớ chịu chơi. Cũng lô xô bong bóng, thầy hiệu trưởng hào sảng, đánh hồi trống khai trường khiến cho bạn mình cũng thấy háo hức tợn. Ngày nào đi học, thiệt tình không phải mùa thi, không phải những giờ sắp kiểm tra hay trả bài mà chính những tuần lễ đầu tiên sau ngày khai giảng, là những giờ học trò học hành chăm chỉ nhất, tự giác nhất.
Và sáng nay có mây trắng bay ngang trời, rợp màu áo trắng tuổi học trò tôi!
Trường bây giờ đâu còn mái đỏ tường vôi, bảng đen và phấn trắng. Hiếm hoi lắm mới gặp được ngôi trường nhỏ, với gốc phượng rậm rì. Và cái bảng tên trường, được vẽ bằng tay trên tấm gỗ, đậu te he trong một khu dân cư người thưa, dòm đâu cũng thấy trống! Trường nhà nghèo, học trò còn nghèo hơn! Để tới dự khai giảng bữa nay, có trẻ thơ nào phải dậy từ năm giờ sáng, đạp xe cả chục cây số để tới điểm trường. Điểm trường mờ, chắc học ở trường lớn, lớp sang riết quen rồi, nghe từ này xa lạ quá! Ở những ngỏ ngách ở vùng quê nghèo khó đó, nhiều khi khoảng cách xa quá khiến cho con chữ lỡ đường, năm ba ấp túm nụm lại mở một hai lớp, một hai lớp ấy vòng lại thành một điểm trường. Những bé nhỏ nhiều khi rơi rụng trên hành trình đến được với chữ, cũng bởi do những cái vòng và điểm trường kia trúc trắc quá!
Trường nhỏ vậy chớ chịu chơi. Cũng lô xô bong bóng, thầy hiệu trưởng hào sảng, đánh hồi trống khai trường khiến cho bạn mình cũng thấy háo hức tợn. Ngày nào đi học, thiệt tình không phải mùa thi, không phải những giờ sắp kiểm tra hay trả bài mà chính những tuần lễ đầu tiên sau ngày khai giảng, là những giờ học trò học hành chăm chỉ nhất, tự giác nhất.
Và sáng nay có mây trắng bay ngang trời, rợp màu áo trắng tuổi học trò tôi!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)