Mưa lật phật làm rụng tơi bời lá. Ninh mình chưa bước vào chạp mà cũng
có thể làm cho con người ta thấy rùng mình vì cái lạnh bất chợt ghé
thăm! Nghe đâu ngoài kia đang bão lớn. Sáng chị đồng nghiệp đang đi nghỉ
mát ở biển Tàu, chụp hình gửi về nói ngoài nớ có nắng nhẹ, trời trong
và lý tưởng lắm. Chị đồng nghiệp khác thì đang đi công tác, ở ngoài Hồ
Cóc, Hồ Tràm. Quánh dây thép về bảo rằng trời ơi chỗ này đi một lần, mơi
mốt thôi không đi nữa, biển gì đâu mà hẻo, và buồn! Bạn nhắn tin lại
rằng, trời ơi Ninh buồn lắm, mưa lất phất trời tối thui! Cuối tuần rồi
đó đa!
Rủ bạn đi cà phê. Quán quen ngồi muốn mòn ghế. Tối thứ
bảy dù mưa nhẹ nhưng vẫn đông khách, quán mở mấy bản nhạc tình, buồn âm
ỉ! Cô tới chưa kịp cởi áo khoác, mấy bụm nước mưa tan vội trên vai! Cũng
lâu lắm rồi bạn mới rủ cô đi cà phê buổi tối, dù Ninh nhà nhỏ xíu xách
xe chạy chừng nửa vòng là đụng mặt. Nên mới nói nhiều khi không có tin
nhau mình bưng cái khoảng cách xa và bận rộn ra làm lý do cho việc mất
đi liên lạc! Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như do sự vô tình, mà dù gần sát
bên nhau cũng không đủ để người gặp người.
Bạn thì lúc nào
cũng cười cười, câu chuyện cứ vòng quay kể hết chuyện này nối loạn xạ
với chuyện khác. Cô cũng y chang, thích cái gì cổ cổ. Bạn nói và bạn
lắng nghe cô nói! Lâu không gặp nên chuyện của tám tháng trước tới giờ
vẫn còn mới. Dù cũng thường cập nhật tin nhau, qua facebook, nhưng gặp
truc tiếp lúc nào mà không ấm nóng những câu chuyện. Tình cảm mà, đâu có
cần hơ qua lửa, trui qua than, chỉ cần chân thành là cũng đủ để ấm áp!
Ly cà phê nhạt đá, Ninh mưa lạnh muốn run!
Về nhà nằm đọc sách.
Lôi từ tủ sách ra trọn bộ Harry Potter. Hồi năm nẳm năm nao có tự hứa
với lòng là mỗi năm phải dành ra một bận để đọc lại bạn này! Vì tình yêu
dai dẳng, sâu đằm với cậu bạn có cái sẹo hình tia chớp. Mà in như lời
hứa đó năm nào cũng bị quật nát hết trơn (thì bởi, năm nào cũng ... lôi
ra đọc hai, ba lần lận mờ!). Skype báo có tin nhắn. Làm biếng lật ra
coi! Cái tính của bạn nó kỳ cục! Kiểu như đợt rồi yahoo của bạn bị hack,
nhận thấy nhu cầu chat chit nhăng nhít trẻ trâu không thích hợp với
người ngoài mặt loi choi lóc chóc mà "sống thiên về nội tâm" (ặc) nên
cũng thôi, không thông báo rộng rãi, không lập nick mới và coi như từ
giã yahoo messenger luôn! Bây giờ chủ yếu là quăng còm trên facebook, bờ
lau cũ vẫn được chăm sóc như cũ, mọi liên lạc hoạ hoằn lắm là qua
facebook thôi. Thì bởi bạn tôn trọng những giá trị thiệt tình, ví dụ như
gặp mặt trực tiếp heng, nói chuyện thả ga thả cửa. Chớ qua mạng, ảo mà,
nhiều khi thấy cái nút like nó tiện quá mà ơ hờ, bớt lợt à!
Bạn của bạn bữa qua trách, nói gì đâu mỗi bận tao nhắn tin, không bao
giờ thấy trả lời liền, toàn đợi qua ngày mới thấy rải tin lại! Bạn này
người Mã, đợt phượt rồi quen, lâu lâu nhắn tin hỏi thăm chơi! Bạn mới
nói là trời ơi buổi tối đi ngủ sớm lắm, chín giờ tối là lên giường, đọc
sách bậy bạ rồi mắt ríu lại là đi ngủ. Không la cà, điện thoại di động
tắt từ lúc sáu giờ chiều! Vậy nên bạn bè người thân cần liên lạc, cứ để
lại lời nhắn rồi để im đó, sáng mai tính! Nhiều khi cũng thấy kỳ, như
bữa rồi có cô bạn gọi điện mời đi cà phê, mờ cái điện thoại vừa tan sở
ra là bạn bưng đi cất, sợ xài nhiều quá nó mòn hết đi! Ba cuộc gọi nhỡ
nhưng kệ, cả ngày dính với cục đá đó rồi, tan việc rồi, gỡ đá quăng bớt
đi, cho nhẹ lòng, thêm thanh thản. Sáng mơi gọi lại thì mới biết bạn rủ
đi cà phê cà pháo sẵn tiện mời đám cưới. Đôi trẻ quen nhau từ thời đại
học rồi cũng đến lúc phải dọn về chung một nhà. Bạn mới cười cười, sáng
chưa tỉnh ngủ hẳn nên gặng lại hỏi thiệt không đó cô? Năm nay năm tuổi
mà cưới hỏi gì đa? Cô trách hôm qua gọi quá trời mà không được, tuần sau
cô cưới, nhớ nhậu quắc cần câu à nghen!
Biết nói chuyện gì nữa
đây trời? Vì tự nhiên bữa rồi viber báo có bạn trong danh bạ mới gia
nhập vào ứng dụng. Lật ra coi thì thấy cái tên ấy! Từ bữa bạn đi thì bạn
không còn dám nhìn tới dãy số điện thoại đó nữa, bạn sợ, vì cái dãy số
điện thoại này từ bị xoá đi, rồi lưu lại, và hứa hẹn rằng khi nào ra Nội
bạn sẽ gọi, nhớ dắt bạn đi Hà Giang bứt bông tam giác mạch nghen! Hai
năm rồi, hai năm rồi, bạn đã đi làm được hai năm, nỗi đau rồi cũng nguôi
nhưng mỗi bận đi công tác, đường vắng, chạy một mình tự nhiên nhớ tới
bạn lại chảy nước mắt, chảy hoài nên đổ thừa tại bạn chạy xe tốc độ
nhanh quá nên gió thổi làm nước mắt rơi, chớ không phải vì đang đau!
Số điện thoại đó giờ có người khác xài, chắc là người thân (cha của
bạn, chẳng hạn!). Tại tự nhiên cái cô kia đăng lên tấm hình cổ ra quê
của bạn ấy thăm, làm cho bạn lại mắc nhớ, hẹn rồi, dù kiểu gì cũng sẽ
ra, thăm bạn, một ngày không xa đâu!
Viết linh tinh, lang tang, đủ để biết là cuối tuần rồi và lòng cũng ơn ợn sóng lắm rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét