Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

Vài dòng!

Mình đã làm việc được đúng hai tuần rồi đấy!

Mình đi nhiều vì đơn giản đó là đòi hỏi của công việc. Mình làm tín dụng mà. Chưa bao giờ mà mình lại đi các ngõ ngách của đất Ninh nhiều đến thế. Hầu như ngày nào mình cũng đi, chủ yếu để ngắm, để quan sát các anh chị đi trước. Và với một dân mới hoàn toàn như mình, thì công việc tín dụng nói chung khó. Khó vì đây không phải chuyên ngành chính của mình, khó vì một môi trường hoàn toàn khác và khó ... vì đây chưa từng là hướng đi mà mình nghĩ đến. Mình cứ tự cố gắng động viên bản thân, như bao lần, rằng là cứ cố gắng đi, một tháng nữa sẽ quen, hai tháng nữa sẽ quen! Và cứ thế mà mình cố gắng!

Chung đợt vào ngân hàng với mình có tổng cộng sáu bạn. Ba người làm kế toán, và ba người làm tín dụng, trong đó, có mình. Trong ba người tín dụng, in như chỉ có mỗi mình là yếu về nghiệp vụ nhất. Một chị gái đã từng có kinh nghiệm làm về tín dụng ở một ngân hàng khác rồi, một bạn nữa cũng bằng tuổi mình, mới - nhưng bù lại bản ấy chuyên ngành tín dụng, coi như vững ở phần cứng. Mình cũng đã từng đi làm ở ngân hàng, tuy nhiên, phòng Marketing và PR, môi trường quốc tế, công việc khác hoàn toàn. Thế nên, lợi thế so sánh của mình, bưng vô chỗ làm hiện tại, hóa ra là vô dụng. Họa chăng, lâu lâu bưng mấy cái POSM ngày xa xưa mình làm ở ANZ ra khoe với mọi người, rồi thôi!

Hai đồng chí kia, có vẻ như rất chịu lăn xả, chịu di chuyển, chịu được sai. Mình thì khác, tính mình nông nổi và lanh lắm, nhưng khi gặp người khác lanh hơn, lăn xả hơn, là mình buông. Thế nên có cảm giác, hai bạn kia đang dần dần bỏ xa mình, chỉ có mình là đứng một chỗ. Ôi ôi, nhắc nhở bản thân là, mình đang làm cho cơ quan nhà nước đấy, mình mà cứ giữ cái tôi to tổ chảng và theo cái kiểu "tự tin, năng động, sáng tạo" là coi chừng sau hai tháng thử việc mình được cấp một vé về nằm nhà tiếp đấy!

Tâm trạng quá nhỉ. Cũng phải thôi, thằng nhỏ mới đi làm cơ mà, có nhiều việc thằng nhỏ chưa quen, chưa kịp tiếp thu và cũng chưa có dịp đặng xả ra cho hết. Mình cũng muốn lắm, nhưng xung quanh ràng buộc nhiều quá. Phải đi nhẹ nói khẽ, phải giữ ý giữ tứ, phải này, phải nọ, phải kia. Mình dần đi vào quy cũ, gọi điện cho bạn thân cũng không được nói bậy nói bạ, và nói chung là, hiền!

Đi nhậu nhiều. Mình phải tập uống nhiều nước, đặng cho bao tử giãn ra, đặng đô mình tăng lên. Mình uống ít, và nào giờ cũng ít uống. Vào cơ quan rồi, thì phải tập thôi, tập từ từ, dù má mình cứ hay phàn nàn, chưa có gia đình mà đã lầy như thế, sau này còn ra sao. Ôi thiệt là nhức đầu!

Các anh chị trong phòng cũng vui lắm! Cũng có chỗ để mình tâm sự, mình rên rỉ, mình hỏi han! Và cảm giác là, anh chị cũng thương mình lắm cơ! Làm động lực để cố gắng!

Và như thế, hôm nay mình làm vài dòng! Không có thời gian nhiều, như những ngày xa xưa nữa!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét