Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

Happy Valentine (hay là Quỡn quỡn nói chuyện nghề, số hai!)

Cập nhật tin tức chậm chạp quá, Valentine đã qua mất tiêu rồi mà giờ này mới làm món đãi khách, thiệt tình! (Nhảm nhí một xí là mình khoái dịch Valentine là lễ tình nhơn, má mình không biết tính anh tiếng u, nên má gọi chơn quê mộc mạc là rứa, và mình cũng không suy nghĩ sâu sa! Lễ tình nhơn!)


Mãi cho đến năm lớp tám trường Trọng, tôi mới biết được thế giới có một ngày, gọi là lễ tình nhơn, Valentine. Nguyên nhân sâu sa là thời điểm đó tôi đọc Conan, tập Valentine trắng gì đấy, và để ý nhớ về một ngày nôm na là dành cho các đôi lứa yêu nhau! Đến năm lớp mười một thì Lễ tình nhơn mới thực sự vận vào tôi, như một lễ hội, như một ngày vui, như một ngày làm ăn hoành hoành tráng tráng! Lễ tình nhơn nào tôi cũng đi bán hoa, hoa hồng cho các cặp tình nhơn, cũng đã năm năm rồi, kể từ mùa Valentine 2007!

Tôi có máu kinh doanh, máu me dữ lắm! Điều đó giải thích vì sao tôi đăng ký ghi danh vào trường Thương, ngành Kinh tế đối ngoại! Máu kinh doanh đã phát pháo ngay từ những ngày còn nhỏ xíu, kiểu như đi học đem theo mấy món đồ trang trí nhỏ nhỏ ở nhà, vô trường bán lại cho các bạn, quãng ấy tôi còn học tiểu học, mỗi món bán được hai trăm đồng, đã đủ vui sướng lắm rồi! Kiểu như tết mua bài lá để sẵn ở nhà, ba ngày tết gầy sòng là lôi bài ra bán, kiếm cũng kha khá! Và ngay năm đầu tiên bước chân vào cấp ba, lớp mười, trường Kha, tôi đã bắt đầu bán hoa vào các dịp, năm đó là ngày 8/3/2005! Một dịp kinh doanh hú hồn!

Trở lại với ngày lễ tình nhơn! Tôi bắt đầu kinh doanh hoa vào dịp này vào năm học lớp mười hai! Tôi đã có kinh nghiệm bán hoa trước đó, vào các ngày 8/3. Nhưng mãi đến năm học lớp mười hai tôi mới bắt đầu lấn sân vào ngày Valentine! Lý do vì sao? Hix, tôi không chấp nhận ngày lễ này! Tôi thuần Việt mà, lễ này có phải của mình đâu, của dân tộc mình đâu! Quãng đó tôi chỉ xem ngày 14/2 như một ngày bình thường, dù rằng cũng có quá chừng người đi chơi, quá chừng người kiếm hoa mà mua, và chocolate, vẫn chưa được người ta chú trọng cho lắm!

Năm mười hai, năm cuối cấp! Tôi tung hoành trên mọi mặt trận! Hoa cho các đôi tình nhơn, hoa cho thầy cô giáo, hoa cho các chị em phụ nữ! Tôi vẫn giữ thói quen coi ngày đặng biết được khi nào thì lại sắp sạn bán bông! Năm sinh học của tôi được tính bằng bao giờ bắt đầu ngày valentine và lúc nào thì kết thúc bằng ngày phụ nữ thế giới! Tôi gọi mỗi năm là một mùa! Và tính tới bây giờ, tôi đã trải qua bảy mùa bán hoa: ba năm cấp ba và bốn năm đại học! Bấm đốt ngón tay, để bất chợt thấy thời gian, sao mà nhanh quá đỗi!

Thời gian nhanh lắm! Bởi mới ngày nào đi bán bông, còn cùng tụi bạn chạy xe đạp qua từng quán cà phê khắp thị xã và Thành! Cái thị xã Ninh ngày thường thấy có chút chíu, đi một vòng là thấy ráo trọi mà bữa nay đạp xe thấy nó bự quá chừng! Vòng một vòng ở phía cầu Quan, đi trên đường Gia Long người xe tấp nập, xuống chè bà Trình rồi vòng về Thành! Những năm ấy thị xã chưa tấp nập các quán cà phê lớn, Thềm xưa, Thiên Khanh... vẫn còn mù mịt tít tắp đâu đâu! Rồi thì sẽ chạy trên xóm cà phê với các cô tiếp viên mặt mày dày ộp phấn, váy ngắn cũn cỡn! Học trò cấp ba đi bán bông mà các cô gái cứ kêu bằng anh nghe thiệt tình là ngượng chết! Ngày đó vui lắm vì mỗi bận tôi bán bông là coi như cả lớp cùng bán bông chung! Tự hào cá nhân vì hình như chỉ có mỗi lớp tôi ngày xưa là làm được những chuyện như thế, làm được những điều như thế! Bán bông được nhiều người trong lớp coi như là một dịp để đi chơi, để tụ hợp bạn bè, để năm giờ chiều là tụ lại trước cổng trường, rồi chia nhau đi bán! Bạn tôi, bây giờ học y dược, con bác sĩ và công an, mà cũng bon chen giúp tôi đem niềm vui đến cho người khác! Bạn bay vô cả quán nhậu, đặng bán cho được một cành bông hồng! Và nhiều bạn khác, con trai có, con gái cũng có, lúc nào cũng giúp đỡ tôi hết mình! Bán bông hồi cấp ba, là mua cả một trời kỷ niệm với bạn bè, với trường lớp!

Lên đại học rồi, tôi vẫn cứ bán bông! Không giống như các đồng chí sinh viên khác, tôi ngược về Ninh và bán chung với má! Hai má con đồng hành trên mọi mặt trận! Tôi nghĩ rằng, đi đâu cũng không bằng quê mình! Không phải chỉ vì dưới Sài nhiều người bán quá mà đâm ra cạnh tranh khốc liệt - thế chứ năm nào sinh viên cũng bán đầy đường ra đó, mà cũng có ế đâu! Điều quan trọng nhất là tôi lại được quầy quả bắt xe trở về quê mình, đem niềm vui đến cho những đôi lứa quê mình! Phải, bán bông thời đai học, là mua cả một trời niềm vui với quê nhà, với má!

Kỷ niệm trong chặng đường bảy năm bán bông phải nói là nhiều kinh khủng khiếp! Kiểu như người ta đặt hàng một bó một trăm bông không biết gói làm sao, kiểu như nửa đêm bay xuống Sài lấy bông mà đoạn đường khuya chỉ có mỗi cha má mình xập xòe trong từng cánh gió, kiểu như đi bán bông mà chạy đua với những người bán bông khác, kiểu như bán ế mà vẫn còn chảnh chọe quyết tâm thà đem bông về còn hơn là hạ giá xuống - dù giá của mình lúc nào cũng cao chót vót cành tre, kiểu như trốn học đi bán bông, kiểu như sắp đến giờ bán thì trời chiều chuyển cơn mưa - năm thứ hai đại học ấy, kiểu như đang bán bông cho khách thì nhận được tin nhắn của bạn bảo thấy mày đang bán bông tại .... đó nha, kiểu như bảy năm bán bông rồi mà đến giờ người đi bán bông vẫn còn ế... Kỷ niệm, như tôi nói ấy, nhiều lúc nhúc kể làm sao xiết!

Bán bông coi như một cái nghề, quỡn quỡn nói chuyện nghề! Mà cũng chẳng biết là mùa sau rồi có còn đi bán bông nữa hay không?


P/s: Tặng bạn đọc chơn dung của tớ, với bông! ảnh chộp ngày Valentine '11

1 nhận xét:

  1. nếu có chữ "like" ở đây, nhất định tôi sẽ like ngay cho những dòng của bạn và cho cả những mùa yêu thương mà bạn đem đến cũng những nhánh bông dịu dàng ấy nữa! Cảm ơn bạn, người đem đến phần nào những niềm vui!

    Trả lờiXóa