Khi buông tay, rời mắt khỏi quyển sách dày hơn sáu trăm trang, giá bìa một trăm lẻ năm ngàn đồng chẳn, xuất bản năm hai ngàn lẻ bảy của quyển sách thứ bảy trong series bảy tập của H.P, tôi lại một lần nữa muốn treo thêm một bài viết nữa, về người bạn cũ, đặc biệt của tôi! Chuyện chưa hề dứt!
Không có quyển sách nào mà tôi đọc đi, đọc lại nhiều lần như bạn! Đọc chập chờn kiểu mỗi bận về Ninh nhà, tối bảy giờ đã thò chân lên giường đi ngủ, tám giờ tối mở mắt ra, thấy trời ơi dưới Sài giờ này chắc người ta còn ầm ầm ào ào nối nhau dài dài trên những nẻo đường rập rờn đèn xe khói bụi, vậy mà nơi quê nhà tiếng chó sủa ma đã rơi tòm vào không gian đêm lặng vô cùng! Thế là bước xuống giường, chong đèn, lôi từ tủ sách ra những quyển H.P nhỏ ra đọc, đặng dỗ dàng giấc ngủ, đặng nhiều khi đơn giản, là để nhớ!
Cũng phải thôi, đọc bạn từ cái hồi còn nhỏ xíu, lớp sáu, người ta cũng chưa biết vỡ tiếng là gì, người ta vẫn còn tự do mà bận quần đùi xách bọc nylon, trong đựng cuốn vở, cây bút đi tới nhà cô giáo làng học thêm toán! Lớp sáu người ta vẫn chưa đọc đúng, đọc chuẩn tên các nhân vật trong truyện, và người ta cũng không biết được rằng, rồi thì lớn lên, sau này, người ta sẽ thương và yêu một người ta - H.P ấy bằng một tình yêu đằm, và sâu đến như vậy!
Đọc H.P là để hồi tưởng, bởi, đơn giản tôi cho rằng, thế hệ của tôi là thế hệ của những cô cậu H.P ôm đũa thần, cởi chổi thần mà làm nên chuyện lớn! H.P đi cùng tôi suốt quãng thời trung học, với những ý nghĩ mà đến tận bây giờ, vẫn cứ hoài cười rưng rức! Kiểu như bạn H.P ấy bằng tuổi mình đấy, kiểu như mình lớn lên đồng vọng theo những cuộc phiêu lưu bảy năm của bạn đấy, kiểu như H.P không là một nhân vật truyện, không là một cậu bé người Anh xa tít tắp, mà H.P là mình, là chính bản thân mình! Và cứ mỗi bận nhìn thấy bạn, soi lại bạn, là mỗi lần lại trào dâng quá chừng lóc chóc những ký ức!
Đâu dễ để kiếm ra một người bạn đồng hành, từ lúc tôi còn nhỏ xíu, đến lúc biết tập tành kinh doanh đâu bạn! Năm hai ngàn lẻ bảy, tập truyện cuối cùng xuất bản! Tôi, lại thêm một lần đánh dấu với bạn, như một kỷ niệm khó quên, như một niềm tự hào, nho nhỏ! Tôi có máu kinh doanh, nhỏ đã thế, lớn lên cũng thế! Dịp xuất bản năm cuối ấy, tôi - một sinh viên năm nhất đại học, khờ - nhưng năng động, đã bắt tay vào làm một mớ kinh doanh đầu tiên, kiểu như chào sân mình với ngôi trường Thương tôi vừa làm quen chưa đầy một tháng. Quãng ấy là tháng mười năm không bảy!
Tôi đi bán sách H.P tập bảy, chiết khấu mười phần trăm! Cho đến bây giờ, mỗi bận nghĩ lại, mà tôi vẫn thấy mắc cười! Phải như tôi xuống Sài sớm hơn chừng hai tháng nữa, tôi đã biết tìm đến đường Liệu để hỏi về chuyện mua sách số lượng lớn đặng được chiết khấu nhiều hơn! Hoặc giả tôi đã làm quen với môi trường mới nhiều hơn, thì có lẽ, con số sách tôi thuyết phục người mua, đã vượt mốc bốn mươi hai quyển! Nhưng sự thực thì, tôi chỉ là một sinh viên năm nhất, không quen biết nhiều, và việc lấy tiền đặt cọc trước, thuyết phục các anh chị, bạn đồng khóa rằng tôi là sinh viên trường Thương, và tìm sự tin cậy để họ đồng ý mua sách tôi bán, số lượng bán ra là bốn mươi hai quyển, là cả một hành trình dài!
Nhiều người vẫn còn mắc cười khi tôi kể cho họ nghe, tôi ngược về Ninh, đến nhà sách Vũ - tạm coi là nhà sách lớn nhất Ninh thời bấy giờ, ôm ọc à ọc ạch hai thùng sách nặng chịch xuống lại Sài! Và bạn cùng lớp của tôi, đến giờ vẫn còn oán, vì cái việc là tôi đã ở lại Ninh, đọc cho xong quyển sách còn nóng hôi hổi mới chuyện đem sách xuống Sài giao cho bạn, trễ cả một ngày cho những tháng dài chờ chờ đợi đợi! Tôi bảo lý do là ngày chủ nhật không gặp bạn ở trường nên không giao sách được, phải chờ đến ngày thứ hai! Và với một sinh viên năm nhất, lần bán sách ấy, còn đánh dấu bằng việc bị bảo vệ trường bắt làm biên bản tội bán sách trong trường trái phép vẫn còn ám ảnh tôi, cho đến tận bây giờ!
Lần bán sách đó, tôi lời, đủ nhiều để có thể tậu cho mình một bạn H.P mới tinh, mới cóng! Và tôi tự hào, một sinh viên năm nhất, có thể làm những chuyện, mà nhiều khi, khiến con người ta phải bật cười! Trong số khách hàng của tôi, phần không nhỏ, là những anh chị năm tư, già dặn kinh nghiệm, quen thuộc Sài!
Trở lại với bạn H.P!
Cảm giác của mỗi bận buông tay, rời mắt khỏi quyển sách dày hơn sáu trăm trang, kiểu như cảm giác hồi nhỏ coi Tây Du ký, đến tập cuối cùng, biết rằng thầy trò Đường Tăng bữa nay sẽ thỉnh được chân kinh, vui, và biết rằng từ bữa sau là hết chuyện đặng trông ngóng mỗi buổi cơm chiều là tự nhiên trong lòng buồn bứt rứt! Cảm giác kiểu như những lần lễ trọng đại của đất nước, đài truyền hình lại chiếu bộ phim Ngã ba Đồng Lộc, đến cảnh mười cô gái anh hùng, đùng một cái nằm sâu dưới lòng đất, và tiếng của cô gái nào đó, giọng khu bốn, rưng rưng "chín bỏ làm mười..." là tự dưng nước mắt mình rưng rưng, tiếc thương, tiếc nuối! Cảm giác cũng y chang như lần đọc Tuổi thơ dữ dội của Phùng Quán, hồi năm nhất đại học, trong căn gác trọ có một mình mình, đọc một lèo, và ba lần khóc, nhứt mắt! H.P, dù đọc lần thứ nhất, đọc lại lần thứ hai, đọc lại lần thứ n đi nữa, thì lúc nào cũng hoài rưng rức một trời tiếc, một trời nhớ, một trời thương!
Thì cũng phải thôi, người ta nắm giữ trong lòng mình quá chừng ký ức, chỉ để khi có lúc bật ra , thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét