Thứ Năm, 15 tháng 4, 2010

LỤC BỘ NHỚ!

Cuộc đi chơi nào rồi cũng sẽ trải qua, tôi không oải lúc đi chơi, lúc tất bật chạy đến từng bàn năn nỉ mọi người, lúc mừng như bắt được vàng vì một cái tên thêm vào danh sách, lúc bực điên người vì vội vàng ghi tên người ta làm chi để bây giờ người ta rủ nhau rút hết, chùa lại tôi với cái danh sách buồn teo! Tôi hoàn toàn không oải, trước những số liệu tính toan cho một cuộc chơi trọn vẹn, tôi không ngừng quẹo qua quẹo lại trước mặt người này ngượi nọ tuyên truyền rê rủ họ tham gia! Tôi mong mươn đem đến một cuộc vui trọn vẹn cho mọi người!

Nhưng thiệt tình tôi thấy oải, khi trước cuộc chơi còn ngổn ngang, tôi vẫn chủa liên hệ mượn được cái loa cầm tay nào, đội công tác xã hội có lên tiếng rồi, và loa của họ cũng đã hư mất rồi! Câu lạc bộ kỹ năng doanh nhân có hỏi qua nhưng phũ phàng thay họ cũng như mình, trươc cuộc đi chơi lại chạy đi thuê đi mướn, chỉ khác, hầu bao của mình thì không được mấy gì dư giả! Vú vớ hỏi thử M.H về loa của Đoàn trường, bạn lắc đầu, thôi kiếm chỗ khác, tài sản của Đoàn, đụng tới khó khăn dữ lắm! Oải hơn nữa là cô bạn chỗ dựa tinh thần trước ngày đi chơi hai bữa, lỏn lẻn gởi mình cọc tiền, nói bạn ơi bạn à, chắc đợt này tui đi hông được, lý do này lý do nọ, cái nào cũng chính đáng! Tôi oải nhất cái vụ không đi thì thôi, còn cái vụ bạn này thì trưc trắc ở chỗ hồi đợt đi tiền trạm, bạn máu lửa chở tôi chạy hơn 80 cây số một giờ, cùng vạch ra cái kế hoạch ăn chơi thiệt là hoành tráng, gọi điện tới tấp hỏi xe, hỏi mượn lò nướng tùm lum tùm la! Và cuối cùng, trước ngày đi chơi, bạn rút! Tôi oải ghê ghơm khi phải cầm trên tay số tiền của một người mà biết chắc họ sẽ không tham gia vào cuộc chơi! Không cầm thì thiếu thốn, thì ảnh hưởng hơn bốn chục người khác, cầm thì ăn làm sao, nói làm sao với một và chỉ một mình bạn - trách - nhiệm - và- chơi - đẹp kia đây! Tôi nhoi nhói! Trước ngày đi chơi thiệt tình, thấy muốn buông tay hết sức!

Và như tôi đã nói, tôi mong muốn đem đến một cuộc chơi trọn vẹn cho mọi người! Nên dù oải, oải khủng khiếp, tôi cũng phải ráng làm, làm cho được, làm để đời! Bởi lẽ liệu lúc này mình không làm, thì còn bao giờ mình làm được nữa! Bạn nhỏ của tôi, những người bạn tuyệt vời của tôi, họ đã sẵn sàng tay súng, thì mắc mớ gì tôi còn ngại ngùng không dám thổi lên tiếng còi xuất phát! Bữa qua đang ngời vú vớ uống ly sinh tố, bạn nhỏ cười cười khoe cái niềng răng thiệt tình quải chè đậu hồn nhiên bảo nếu cần gì thì cho bạn nhỏ phụ với, cho bạn nhỏ tham gia vào thành phần ban tổ chức! Tôi về nhà mà thiệt tình nể bạn quá trời! Đi chơi đợt nào cũng hăm hở, hăng hái, sung ơi là sung! Và mỗi cuộc đi chơi, là mỗi bận bạn xách giỏ đi chợ, làm nhiệm vụ hậu cần!

Dù có oải, nhưng muốn gặp cầu vồng, trước tiên, phải chịu cho hết cơn mưa!

Còn một ngày nữa đi chơi!

1 nhận xét:

  1. HIX, lục lại nháp, thấy tứ bài này cũng hay, thêm mắm thêm muối vào, rồi đem đãi khách!

    Trả lờiXóa