Thứ Tư, 7 tháng 4, 2010

Trước cuộc đi chơi...

Tôi không đi chơi nhiều, phần vì như tôi đã một đôi lần đề cập, tôi bị say xe, đi bằng gì cũng được miễn là không phải xe có trên bốn bánh là coi như tôi đi tới bến. Còn thì tôi xin miễn, đi chơi mà từ lúc lên tới lúc xuống chỉ toàn thấy ói thì chẳng thà ở nhà cho rồi!

Lên đại học, nhận thức được những bất tiện từ cái sự vụ không đi trên phương tiện trên bốn bánh đó, tôi tự khắc phục bằng cách bò lết đi xe buýt! Nhớ hồi năm đầu đại học, bạn bè cấp ba tình thương mến thương. Cuối tuần tôi hay ra bến Hải Gia bắt xe số 8 đi ký túc xá Đại học quốc gia thăm bạn bè! Lần đầu đi xe buýt lóng nga lóng ngóng, nửa đường tôi bơ quơ xin tài xế cho xuống xe, nghỉ lấy hơi rồi đi tiếp! Đoạn đường hồi xưa xa ngái mà giờ, lúc đi được xe bốn bánh rồi, lại thấy xa ngút ngát hơn! Bạn bè hổng có ai còn ở ký túc xá, có muốn đến thăm cũng hổng biết thăm ai, thăm cái gì. Thành ra tưởng gần mà biết bao giờ mới lại được bắt xe từ trạm Hải Gia, xe số 8 đông như kiến cánh, rậm rì rục rịch chạy qua cầu Bình TRiệu, qua Kha Vạn Cân, chờ ông lơ xe bắt loa tay hỏi ai xuống Cá sấu hoa cà hay không, qua luôn chợ Thủ Đức, quẹo cua ngã tư xa lộ đông ơi là đông rồi thẳng về khu ký túc! Chỉ biết thời đại học trôi qua, chắc ăn bạn bè ngày sau còn có chuyện để kể về nhũng lần trốn qua 114 đánh bài, nửa đêm trốn bảo vệ hay đơn giản là lẩn đầu tiên tắm trong cái nhà tắm mà cánh cửa lẻ loi người ngoài dòm vô thấy hết trơn!

Đi chơi thì mục đích là để vui, nhưng cái vui của mỗi người mỗi khác! Như bạn tôi nghe phong phanh lớp sắp sửa đi biển là cơ hồ bạn đi sắm ngay một lô đò mới, đò thun có, đò đầm có, áo tắm cũng có luôn! Niềm vui bạn tôi là được khoác trên mình bộ cánh mới, và đi chơi, là dịp để khoe chúng ra!

Bạn nhỏ lại khác, bạn nhỏ thấy lớp tôi đi chơi, háo hức y chang bạn cũng là thành viên cảu cuộc chơi này. Bạn lấm ta lấm tấm hỏi tôi cho em đi theo chơi chung với mấy anh chị đi! Tôi cười cười. Trời đất ơi lớp người ta năm ba, có ai quen cưng đâu mà đi! Thì đi để làm quen! Bạn nhỏ hồn nhiên quá, tưởng đâu dễ làm quen lắm hả cưng, lớp người ta đông vui tụ hội, mình người lạ vào coi bề lạc lõng lắm! Cái cảm giác đó, tôi trăn trở quá nhiều lần rồi!

Được đi chơi là một chuyện, ham đi chơi là một chuyện và không muốn đi chơi lại là chuyện khác! Bạn tôi nhiều người hổng hiểu sao bị dị ứng với chữ đi chơi. Nghe tôi rủ rê mà bạn ơ hờ! Bệnh ép mình vô vỏ ốc này nuôi hoài nhỏ lớn, nên mỗi lần đi chơi bạn hay suy nghĩ đắn đo, so sánh này so sánh nọ! Để rồi cuối cùng bạn lắc đầu cái cụp! Thói quen tôi không hay tù chối, nên nhận cái lắc đầu mà tôi lúc lắc! Nghĩ hay là mình rủ rê dữ quá, làm người ta bất mãn người ta hổng đi!

Còn với tôi, đi chơi là dịp để mình vui theo đúng nghĩa xả hơi, quậy cho đã. Hễ không đi thì thôi, đi chơi rồi là coi như tôi chơi tới bến! Y chang như mấy trò lớp tôi hay tổ chức mỗi bận thuyết trinhg anh văn! Bạn ngồi kế bên có lần hỏi tôi sao sung quá, trò nào cũng tham gia, cơ hồ con nít. Thiệt tình bạn ơi, lớp thì cà đơ, bạn bỏ công chuẩn bị này nọ, thì người làm khán giả chỉ có việc tham gia vào chơi, vùa vui vùa ủng hộ bạn bè. Thì cớ chi mà bạn thắc mắc. Tôi nhiệt tình cho một tôi ngày mai gói gọn trong bộ đồ công chức, giày tây, ghi lê, cà vạt đau đớn vì tiếc nuối! Phải chơi cho bõ bạn ơi!

Và nhiều người khác đi chơi vì nhiệm vụ mình là ban tổ chức, phải góp mặt cho người ta hứng khởi, người ta mới đi! Tôi trân trọng những người tổ chức trách nhiệm đầy mình ấy! Cuộc sống sinh viên nhiều khi một bữa đi chơi đổi bàng mười ngày cơm áo. Và những người cơ hồ trách nhiệm ấy, rất đáng để tôi cảm ơn, trước cuộc đi chơi!

Lớp đại học của tôi traiw qua ba năm với không nhiều biến động lắm! Đi chơi duocdwj đôi lẩn, mà lần nào cũng lèo tèo hổng đủ lớp! Chưa qua đêm ở một nơi xa, thử hỏi làm sao khi chia tay, còn có gì để mà người ta lưu luyến! Tôi, trong tâm thế của một người tổ chức, hoàn toàn mong mỏi lớp sẽ có một cuộc đi chơi để đời, để mai này, khỏi phải hối tiếc!

Trước cuộc đi chơi, tôi tràn trề hy vọng!

1 nhận xét: