Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2010

Xuyên Mộc - Một lần ghé thăm!

Tôi đi Xuyên Mộc hai lần, lần đầu tiên vu vơ ngớp ngáp trong một mớ hỗn độn giữa việc dò đường, tìm đường! Cảm giác về mảnh đất thuộc Bà Rịa Vũng Tàu này chỉ là biển đẹp, trong xanh, sóng lặng, đất cằn khô, nhiều chỗ trồng dưa hấu, dân cư thưa thớt! Đó là một ngày thứ hai đầu tuần, tôi cùng năm người bạn ngược dòng từ thành phố về với biển, trong chuyến đi nôm na là tiền trạm cho một cuộc chơi lớn hơn, đông người hơn!

Xuyên Mộc đón tôi lần thứ hai với vô vàn những điều mới mẻ, tôi không đi lại cung đường mà lần trước tôi đã đi! Không chạy qua một thị trấn nhỏ với một bên là đồi cát, một bên là biển ngút ngàn với mùi cá khô quặn đắng mà nghe thấm từng hơi thở biển đang khe khẽ hát bài hát tự tình! Không có con đường vòng từ Xuyên Mộc qua Long Hải đẹp như tranh như mơ! Không có cả những con đường, những mảnh đất mà màu đỏ từ bao đời đã dưỡng nuôi nên cây lê ki ma gắn liền với chị Sáu! Lần trước tôi đi một đường vòng mà đôi khi tưởng mình đang chạy về quá khứ! Đi về Xuyên Mộc mà chạy qua Đất Đỏ khe khẽ hát bài Nhớ ơn chị Sáu, đôi khi hứng thú!

Bác tài xế là dân thạo đường, cứ một mạch lững thững tiến về Xuyên Mộc, không như tôi của lần trước ngu ngơ đánh một vòng từ Xuyên Mộc, Đất Đỏ rồi cuối cùng lại trở về Xuyên Mộc! Biển hôm nay nhiều sóng, tin từ thành phố gọi lên bảo bạn ơi dưới này đang mưa, chỗ bạn đi coi chừng vì mưa mà bể kế hoạch! Ừ thì chắc biển hôm nay sóng nhiều, nhưng tuyệt nhiên biển lặng, khiến tâm hồn tôi dường như không gợn sóng! Xuyên Mộc yên bình!

Khi đi xa rồi thì mới nhớ! Tôi chỉ ở Xuyên Mộc hai ngày mà dường như đã cảm mến mảnh đất ven biển này rồi!

Tôi quý chú bảo vệ, tuổi trung niên, giấc tờ mờ sáng bác cho tôi mượn chiếc xe máy - một người không thân thích, chạy đi tìm một quán tạp hóa ven đường nào đó đổi bình gas! Ở một nơi hoang vắng như thế, tự dưng tôi thấy cảm kích vô cùng! Cái khoác tay thân tình từ chối nhận tiền khi tôi gởi ông tiền xăng bây giờ còn hôi hổi! Dân miền biển mà tình cảm ấm nồng! Tôi xếp tờ tiền lại mà thấy đau như dao cắt, trời đất, mình nhiều khi đang dưng thấy tiền là hai mắt sáng rỡ, bũa nay thấy người chê tiền, đâm ra bối rối! Bối rối trước một tấm lòng, thiện!

Tôi cũng khoái cái cách anh bảo vệ chắc cũng sàn sàn tuổi tôi khi anh thủng thẳng hỏi thăm vu vơ về đoàn khách du lịch nhí nhố! Anh hỏi ờ cái đoàn này đi tổng cộng bao nhiêu người? Tôi lần đầu giả vờ nói với anh một con số lạ hoắc, nhưng anh dòm tôi cười tỏn tẻn, trời ơi, nói thiệt đi, chứ tui dòm là tui biết rồi! Cái cách anh cười làm tôi yên tâm! Bữa sau, lúc chạy lô xô nhấp nhô kiếm hai ông tài xế, anh vui lòng móc điện thoại, gọi tới cho một bà chủ quán cà phê nào đó anh quen, nhờ người ta kêu giùm hai ông tài về giùm tụi này! Lúc quay đi, anh có nói với theo tôi và nhỏ bạn, một chú hai cũng chú rằng là, mai mốt, đừng có kêu bằng chú, nghe lớn lắm! tôi và nhỏ bạn cười tung răng tóc, ông bảo vệ nhí nhảnh, y chang mình ghê!

Anh hướng dẫn nhiệt tinhg, đôi lúc làm cho tôi thấy ngại! Anh trách tôi sao buổi tối hết nước hổng nói anh, tôi hiền khô bảo, trời ơi em sợ tối rồi mà còn làm phiền thì ngại chết! Anh phật ý, trời ơi, cái gì thiếu được chứ nước mà thiếu thì làm sao chịu cho thấu! Tối thì tối chứ có gì cứ kêu anh! Anh nhiệt tình quá chừng, dễ chịu quá chừng! Đi du lịch, gặp một người chủ như thế, tự dưng thấy yêu cái chỗ này ghê!

Tôi rời Xuyên Mộc chua trọn một tuấn, mà tự dưng thấy nhớ! Cảnh đẹp, nhưng đẹp hơn là những tấm lòng! Thấy con người, đôi lúc có những thứ thật đáng trân trọng! Viết bài này trong những cảm hứng dạt dào của ngày giỗ tổ! Bất chợt yêu ghê hai tiếng "Đồng bào"!

2 nhận xét:

  1. anh đi chơi XM, nghỉ ở chỗ nào thế?^^.
    em cũng dân XM :)

    Trả lờiXóa
  2. nhattalas: anh đi chơi với lớp, sinh viên, nên lựa chỗ khỉ ho cò gáy, rẻ mà vui chơi thôi em ơi! Nhớ mang máng là nó nằm gần Hồ Tràm Osaka đấy!

    Trả lờiXóa