Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Viết lả tả!!!

Và nhiều khi cái chân cuồng đi quá, chỉ việc ngồi trên một chiếc xe khách đường dài và lăng nghe những người bạn đường chuyện trò cũng đủ!

Là những người đàn bà buôn gánh bán bưng, xe khách bình dân nên ngoài những thúng mủng quan gánh và giỏ xách, họ rề theo những cái thở dài bởi giá xắng hổm nay lên nên vé xe đò đi cung rậm rịch tăng giá, con cái nay bệnh nay đau mà sao con nít bây giờ khó nuôi quá,như ngày xưa thiếu thốn đủ bề mà tui vẫn cùi cụi lớn... 

Những nỗi đời cũng dài theo làn khói, mấy ông đàn ông phải dụi tắt đi điếu thuốc vì ông nhà xe biểu dập lửa giùm cái coi cha nội. Ai biết được sau lằn áo mỏng mảnh những nếp nhăn kia là một người cha lên Sài thăm con mình bị bệnh, mới lên hôm kia hôm nay phải quành trở về - má nó mất sớm nhà có mình ên tui với nó nên nghe nó bệnh thương chịu không nổi, lên thăm được một ngày nhưng phải về, nhà cửa trống trơn không ai coi. 

Nói vậy thôi chớ những cô gái đi mần công nhân xa, đong đếm niềm vui nào bằng cảm giác ngồi trên xe trở về nhà. Giấc ngủ lục cục những quãng đường xốc nảy không làm tắt những nụ cười, về nhà, về thăm nhà mà!

Tôi là một người đi lẻ loi! Nhưng trên hành trình đó luôn có những người bạn đồng hành cho tôi cảm giác thêm yêu thêm quý cuộc sống! Mỗi người là một câu chuyện. Thủ thỉ thầm thì tôi gọi là chuyện nhặt nhạnh ở ven đường!

Đang ở đâu đó ở Hàm Tân. Cũng gần tới Biển rồi.


 (Nhơn một bữa đi bụi một mình ở Né, tháng 03/2014)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét