Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

Du xuân 4

Marina Bay Sand về đêm rất lộng lẫy. Đêm mười bốn tháng hai người đi đến dập dìu! Tôi trở về hostel trong một chuyến bus một mình. Quên mất tiêu không chụp hình lại bản đồ nên phải dò hỏi người đi đường, mà kỳ lạ là ở cái thẻo đất nhỏ bé này in như người ta không rành rẽ các tuyến bus cho lắm. Gió xổ lồng từ vịnh Marina lên. Đôi chân mỏi chỉ chờ đến bến nghỉ. Tôi xông thẳng lên hỏimột bác tài xế xe bus đường về nhà. Chẳng ngại đường xa chỉ sợ lòng người văng teo hỏi đường không ai chỉ. Xứ Việt mút nẻo cà tha quê mình bây giờ chứ nhiều khi cũng khổ vì hỏi đường nhiều người không dám chỉ, vì sợ người lạ xa, sợ một cái vỗ vai vàng vòng tiền bạc có bao nhiêu lột ra đưa cho người lạ hết. Nhưng Sing là nơi nào? Bác tài xế vui vẻ chỉ đường cho tôi đến đúng bus stop. Chuyến bus cuối ngày chong ngóc có một mình ên tôi với bác tài xế già. Tôi tab thẻ ez link nhưng tìm hoài hổng thấy thẻ đâu! Đến bus stop thứ hai mới lần ra được thẻ, tab một phát bác tài xế cười, nói chết cha mày lên từ trạm kia thì phải trả bằng tiền mặt chớ, chớ tab thẻ như vầy trật lất rồi. Tôi chỉ biết cười, rên rỉ than thở dùng miệng lưỡi dùng nụ cười nói bác oi con hổng phải dân ở đây, con quê lúa, con lạ nước lạ cái hay con trả thêm tiền mặt vậy! Bác tài xế chỉ phất tay cười, nói vậy hả vậy sao thôi có gì đâu yên tâm đi. Tôi trở về hostel trên đường Serangoon. Có wifi nên nhắn tin trên facebook cho cô em đồng hương đang học bên này nói chân em bớt đau chưa mai đi vòng vòng với anh heng. Nhắn tin cho cô bạn đại học xin cái hẹn. Nhắn tin cho ông anh quen bơ hờ trên một trang web về du lịch nhờ ảnh chỉ đường mua vé bus qua KL. Nhắn tin cho cô em đồng nghiêp ở nhà nhờ nạp card điện thoại giùm để mai có tiền roaming gọi cho người bạn Malay quen ở những lần đi bụi trước. Tôi đi ngủ. Trăng vẫn sáng như thuở nào!

4. Cháo ếch Geylang và bạn cũ


Bữa đi cắm trại ở trường cấp ba cũ, tôi gặp cô em gái đồng học sau tôi dăm bảy khóa. Em đang du học bên này, tôi cười phớ lớ vậy qua tết anh qua bên đó bây dắt anh đi chơi heng. Em nhiệt tình nói anh qua đi rồi em làm tourguide cho! Những ngày cuối năm bận rộn trôi qua. Tôi lên mạng, bắt lại contact với những người bạn cũ, bạn đại học. Sắp xếp một cuộc hẹn, bạn tôi thì bận túi bụi rồi! Chúng tôi hẹn nhau một bữa chiều cuối tuần nào đó, lúc tôi qua, thì đi ăn cái gì đó, uống cái gì đó. Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày ra trường, chúng tôi hiếm có khi có dịp gặp lại. Lời rải ra trên facebook, có like, có comment hỏi thăm nhưng kiểu gì thì cũng đâu có được đậm đà tình thương mến bằng việc gặp mặt trực tiếp nhau đâu (chỉ có điều, là ở Sing, chớ không phải ở Sài Gòn, hay ở nơi nào đó khác, thuộc Việt Nam). Và những người bạn Malay, nơi tôi đã từng đến, mà chưa được ghi lại hình ảnh nào (vì lúc đi, năm ngoái, thương yêu quá nên gửi lại máy chụp ảnh một người yêu thương nào đó giữ - chắc là họ không nghĩ đó là giữ giùm, nên máy ảnh của tôi, cứ xem như là đã mất!). Cảm giác bắt tàu đi từ Sg qua KL cũng hay hay, cũng vui vui. Tôi lại rải tin cho bạn, nói tao sắp qua rồi đó, tụi bây đừng quên tao nghen!

Cả ngày vi vu ở Uss, tối qua lại lượn ở Marina Bay sand nghe Love songs sang chảnh thui thủi có một mình nên tôi về hostel ngủ sớm. Sáng bảnh mắt ra bắt đầu bắt MRT đi qua trường của cô em tôi đang học. Bạn áy náy lắm bởi mới đầu bạn định là sẽ đích thân ra Changi đón tôi về hostel luôn. Nhưng ờ thì con người thì nhỏ bé quá, dòm trước dòm sau cũng thấy có tí hin với cuộc đời dài và rộng này. Trước hôm tôi qua có dăm ba bữa, bạn bị dập chân do cái bàn xoay rớt trúng giò, cũng may là không giập móng nhưng chân sưng đau và tím bầm hết trơn không đi được. Nhưng bù lại thì bạn nhiệt tình chỉ đường cho tôi, làm tourguide từ xa và chỉ tôi đi chỗ này đi chỗ khác. Sáng nay có hẹn, nói bạn dăt đi hai cái vườn: Botanic với lại Garden by the bay. Bắt MRT tới Clementi rồi xuống, từ đó bắt bus đi tới trường của bạn. Sáng sớm tôi cũng lần chần, hẹn bạn lúc 11 giờ tại trạm bus stop ngay trước cổng trường. Dè đâu tôi đi trễ, sợ bạn chờ ngại muốn chết! Trường của bạn tên gì tôi quên mất tiêu rồi. Không có wifi nên cầu trời cho cái chân của bạn đau nên bạn di chuyển chậm chạp, kéo đai thời gian ra, đặng bạn chờ tôi không quá lâu đam ra nản (tôi hiểu, vì trong những cuộc hẹn, tôi toàn đi sớm, và ngồi chờ, nhiều lúc oải, nhưng biết sao được, mình không vượt qua được cảm giác rằng có một ai đó, đang ngóng trông chờ đợi mình!)

Bus ở Sing không hung thần giống Việt Nam đâu, họ chạy an toàn và rất thơi thả. Bạn tôi nói có đợt chờ bus có khi cả tiếng đồng hồ cũng chưa thấy bóng dáng bus, đợt đó là đâu quãng bão bụi bên Indo bay sang làm ảnh hưởng. Thời gian bên Sing đi trước Việt Nam mình một giờ đồng hồ. Đến trường của bạn trễ do bắt nhằm bus stop (ở MRT Clementi, thay vì quẹo phải xuống bus stop tôi quẹo trái, đứng chờ bus chạy qua, dè đâu khi hỏi lại bác tài xế, bác chỉ tôi đi ngược lại bên kia đường, tốn thời gian!). May mắn là em cũng vừa tan học ra, cũng đang chờ xe bus. Bạn dắt tôi về nhà, gửi vali rồi đi ăn trưa. Mới đầu định ăn cháo ếch, cái tửu quán bạn dắt tôi vô nằm ở ngay đầu khu bạn ở trọ! Quán không bán cháo ếch vào buổi trưa, cũng hổng có cua ớt, hai món này là những món ai đi Sing cũng kêu phải ăn, nhiều khi chỉ để cho biết. Đành kêu mì và tomyum ăn hú họa cho qua bữa. No bụng rồi thì bạn dắt tôi đi Botanic garden!

Đại khái Botanic Garden nó rộng lớn vô cùng, bạn tôi đang bị đau chân, trời thì nắng chang chang hai đứa rủ nhau quánh một vòng muốn xỉu! Khu vườn rộng quá nên chỉ đi trực tiếp từ đầu này qua đầu kia cũng mất gần một tiếng đồng hồ rồi! Hôm nay mới thứ sáu, vườn rộng quá nên có cảm giác ít người đi chớ thiệt sự thì chắc là ... người cũng ít lắm. Có mấy khu vườn nhỏ nhỏ trong đó nữa nhưng có thu phí với lại tôi cũng làm biếng đi vô nên cuối cùng là đi đúng một vòng từ cửa trước ra cửa đằng sau rồi thôi, đi luôn! Bạn nhỏ mua hai cây kem 1 sgd ăn mắc cười muốn chết. Kiểu giống cà rem xứ nhỏ, quê mình! Ăn vô cắn rộp rộp xộp xộp cũng vui! Chắc chỉ có đi bụi kiểu mút cà tha như thế này mới được trải nghiệm những thứ bình dân như thế! Chúng tôi bắt MRT lên Garden By the bay! Ghé qua Starbucks xếp hàng mua trà xanh uống giải khát. Dòm tụi sinh viên bản địa lôi sách vở lên Starbucks ngồi học mà nhớ thời sinh viên chưa xa tụi bạn toàn rủ nhau lên trường, ghế đá hổng đủ chỗ ngồi thì bạ đâu học đấy, mà vui!

Garden By the bay tính ra cũng là một niềm tự hào của Sing, vườn nhân tạo, nên nước giàu người ta tha hồ mà sáng tạo, chăm sóc và thu hút khách từ chính những gì mà bàn tay con người tạo nên. Vườn cây với cảnh quan rất hút mắt, nhưng trời nắng quá tôi với bạn nhỏ chỉ ráng đi dạo một vòng, dòm đông dòm tây bạn tôi kể tôi nghe cái này cái nọ rồi thôi! Chúng tôi lết ra về, tạt vô Marina coi casino một xí. Dòm đồng hồ thì thấy cũng gần đến giờ hẹn với bạn tôi - cô bạn hồi học đại học đang sống và làm việc bên này, nên lại tiếp tục đi bộ đến trạm MRT, bắt tàu đến Bugis. Trước khi chia tay, anh em tôi ghé Ah Chew làm một chén chè cho đã khát. Chè Ah Chew khá có tiếng, thu hút rất đông người dân - cả du khách và người bản địa, đều biết đến quán chè này! Trời ngả dần về chiều nên lượng khách đến quán ngày càng đông, có cả take away và người dân xứ văn minh nên họ đều kiên nhẫn xếp hàng chờ đến lượt được phục vụ! Lại nhớ tới mấy quán nước mía, cóc ổi me xoài nơi xứ Việt quê mình - là những ầm ào rốp rẻng những niềm vui của tuổi học trò. Đơn sơn mộc mạc dân dã mà ngọt ngào tuyệt vời của một thời niên thiếu!

Tối nay tôi sẽ bắt bus qua Malaysia. Tôi có nói với hai cô bạn của tôi như vậy! Hai bạn này là bạn khác. Bạn học chung với tôi ở đại học, hiện đang sống và làm việc ở Sing. Hai cô đều giỏi, một cô làm ở U và cô còn lại làm cho P - big 4 của ngành kiểm toán. Bạn tôi sống ở gần khu Bugis, lúc tôi đến thì phải chờ một xí! Lúc bạn đến, lại chia tay em nhỏ. Nói nói cười cười mà đã hết một ngày đi vòng vòng với em rồi! Tôi nói giữ hộ giùm anh cái vali nghen, bữa sau anh về anh ghé qua lấy! Và ừ thì chắc phải khi nào em về Việt Nam mới gặp mặt lại! Hy vọng vậy! Em chào tôi ra về với cái chân đau cà nhắc cà nhắc khắc vào trong nắng, nắng chiều tan trên sóng vai em in như cũng thập thò!

Và bạn tôi lại cưu mang tôi về nhà, tắm một phát cho sạch sẽ để đi ăn chiều! Bạn đang trọ trong một căn hộ thuộc dạng cao cấp ở Park Royal! Đem qua cho bạn vài thứ đặc sản ở quê nhà mà thấy bạn vui quá trời làm tôi cũng muốn vui lây! Bạn thì hiếu khách, bưng ra cái này, bưng ra cái kia biểu ăn! Nói chuyện một hồi rồi ra đón thêm một cô bạn nữa rồi chúng tôi bắt taxi ra Geylang ăn cháo ếch!

Ôi cháo ếch, cháo ếch! Biết nói gì đây về thức đặc sản của đất nước này! Bạn tôi sống và làm việc ở bên này cũng lâu rồi nên bạn rành rọt lắm, bạn dắt chúng tôi thẳng tới một quán bán cháo ếch nằm đâu đó ở khu Geylang (tôi thì chẳng thèm nhớ đường, vì có thổ địa dắt đi rồi, với lại, ngồi taxi bạn bè nói chuyện với nhau, tưởng là sẽ nhớ, về nhà lại quên đi mất!). Geylang thì nổi tiếng là khu đèn đỏ ở Sing rồi, bạn tôi nói vô đó đi, biết đâu toàn gặp đồng hương. Mà hai cô bạn của tôi lại là những cô gái Việt Nam chính hiệu, thùy mị nết na vô cùng nên có léng phéng gì cũng đâu có được. Ăn cháo ếch thì chính là ăn cháo ếch, định kêu chilli crab ra nữa nhưng giá mắc quá, nên thôi! Cháo được nấu chắc từ nếp, kẹo kẹo sệt sệt vị cũng khá ngon và lạ! Ếch được bỏ trong mẻ, nấu bằng thứ gia vị rất riêng, thịt dai và chắc, ếch mềm ăn cũng không ngán. Nhưng tôi thì lại không hảo các thể loại tôm, cua, cá, ếch nên ăn thì vẫn ăn - bạn tôi con gái nên giảm cân hay sao mà kêu ra 2 thố - 1 cay, 1 không cay, các bạn cứ nhường qua nhường lại cho tôi ăn quá trời.

Và những lời đưa đẩy hỏi thăm nhau sau mấy năm không gặp!Nhắc lại những kỷ niệm cũ, hỏi thăm những tin tức mới. Hỏi bạn này, hỏi bạn kia. Câu chuyện vòng quay trước trước sau sau vui quá trời. Lâu lắm rồi tôi mới được trò chuyện với những người bạn "quyền lực đầy mình" như thế này! Các bạn giỏi lắm, ngày xưa đã giỏi, ra trường và đi làm cũng giỏi nữa. Những niềm tự hào của trường Ngoại thương là đây! Ôi các cô gái năng động quá, khiến cho tôi lúc nào cũng thấy mình sao mà nhỏ bé và kém cỏi quá trời! Tự an ủi mình là thôi thì hãy tự biết đủ! Miễn mình thấy vui với cuộc sống và công việc nhỏ bé của mình, là đủ rồi!

Chúng tôi phải trở về lúc 10 giờ vì tôi còn phải bắt bus đi Malay vào tối nay! Đường sương gió bụi một mình! Chúng tôi chia tay nhau! Bạn cũ gặp lại vòng xoay những câu chuyện như không có hồi kết. Lúc một mình đi bộ xuống trạm xe bus từ Sing đi KL, tôi tự động viên mình, rồi thì cố gắng lên để ít nhất lần sau gặp có cái để khoe để tự hào với các bạn!

Và ừ thì cũng hơn một tháng kể từ ngày đó, sao tự nhiên lại thấy chán nản uể oải với những dòng chảy miệt mài của công việc mình đang làm! Chuyến xe bus đêm đã lăn bánh! Tạm chia tay Sing trong hai ngày, ngày tới, tôi lại về! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét