Này em, ở cái trạm Habour front em nói với tôi là em ghét chuyển line
ở trạm này lắm, nó có nhiều line quá, đi bộ xa, cũng mệt. Và lúc em mời
tôi ăn chén chè Burgis, tôi cứ ngại ngùng hoài vì trời ơi đã được dắt
đi chơi trong một buổi chiều Sing đầy nắng, bàn chân em thì lếch thếch
thấy mắc thương mà giờ còn để em mời ăn chè nữa thì mặt mũi biết để đâu!
Và những lời của cô bạn rải ra sau cái hồi nhận được đặc sản bánh tráng
muối ớt Ninh tôi đem từ quê nhà sang cũng đủ để tôi nhận ra rằng, bạn
bè - kiểu gì thì cũng luôn là một điểm tựa mỗi lúc mình lậc cậc vụng về
những nỗi đời. Nhưng mà ờ thì đó là những gì thuộc về Singapore, và đó,
chắc ăn sẽ là một câu chuyện khác!
4. KL không xa nhưng còn lâu mới về nhà
Từ Singapore, tôi mua vé xe shuttle bus đi KL. Ban đầu, khi chuẩn bị lên
đường, tôi định là sẽ đi vòng vòng Sing thôi, đi thăm bạn, đi chỗ này
ngó một tí, chỗ kia rờ một tí, nghỉ dưỡng thoải mái được vài hôm, rồi
về. Tiếp tục một vòng quay mới, một năm mới. Nhưng cuối cùng thì cũng
thay đổi kế hoạch, tìm thông tin, hỏi thăm bạn bè, và cuối cùng, là gửi
hành lý ở nhà cô em gái, rồi cứ thế lọc tọc lên đường. Theo như lời bạn
tôi nói, tất cả những chuyến xe bus từ Sing đi KL đều xuất phát ở trạm
Golden Mile Complex, ở đó có rất nhiều hãng xe, giờ xuất phát từ sáng
sớm cho đến 11 giờ rưỡi đêm. Tôi cũng không kiểm chứng thông tin lại,
nhưng may mắn là khu hộ cao cấp bạn tôi ở nằm ở đường Beach Road, khu
Park Royal đi bộ qua Golden Mile chừng năm phút đồng hồ, rất gần. Câu
chuyện ở phần trước tôi dừng lại ở buổi tối họp mặt bạn bè, ba đứa ngồi
trên tầng 19 của căn hộ bạn đang ở nhìn xuống Marina lộng lẫy về đêm.
Lúc 10 giờ rưỡi, tôi chia tay bạn, và đi bộ xuống đường. Lúc chiều, bạn
tôi đã dắt tôi đi mua vé shuttle bus rồi! Tôi chọn Starmart Express, một
phần vì chuyến cuối cùng rời bến của hãng này là trễ nhất: 11h30 tối.
Giá vé của các hãng cũng sàn sàn nhau, một chiều từ Sing đi KL là 30sgd,
nếu đi một vòng thì giảm ược 5sgd, còn lại 55sgd.
Tôi sẽ có hai ngày và một đêm ở KL. Dự định ban đầu, là tính đi xe lửa
chớ không phải là shuttle bus. Vì thực tế thì tôi chưa có cơ hội đi xe
lửa lần nào cả, kể ra cũng một phần thua thiệt đối với một thằng trai
hai mươi năm điên điên loạn loạn với cuộc đời này! Nhưng bạn tôi ở KL
nói đi xe lửa mệt lắm, vì chạy chậm. Muốn ngắm cảnh cũng ược, nhưng xe
chạy ban đêm, mắt mũi kèm nhèm có dòm ngó ược gì. Tôi cũng có check thử
vé, thấy chả lời lóm mắc rẻ bao nhiêu nên thôi, cuối cùng đành bắt bus
ngồi cù cưa hơn năm giờ đồng hồ trên chiếc xe ô tô khá xịn của hãng
Starmart.
Golden Mile Complex trong đêm vẫn ầm ào, người đi người đến tất bật. Khu
này tôi thấy khá phức tạp, nhà vệ sinh nói nào ngay cũng dơ, đen và hôi
y chang các khu chờ xe của hãng chất lượng cao chạy mấy tuyến ở quê
mình. Ngoài ra, ở khu này còn có rất nhiều KTV, gái gú có đủ! Có khu
foodcourt và mấy cái qầy bán hàng lưu niệm, đổi tiền. Tôi cũng xơ rơ
bưng mấy trăm sgd ra đổi ra ringgit, biết là sẽ thiet thòi vì tỷ giá,
nhưng kệ. Có bao nhiêu đâu, đi chơi mà soi mói quá, hổng thoải mái! Do
tôi đến sớm, check in xong thì phải ra trước nhà chờ ngồi ngóc mỏ hóng
gió. Tôi thích những khoảng lặng như thế này, lặng lắm, có một mình. Đủ
thời gian để tôi ghi chép lại những thông tin cần thiết, những điều bạn
tôi nói, những chuyện em tôi kể. Nhung lời rải ra ược ẩn thận quote lại,
sổ lưu ký dày thêm. Và nghỉ mệt cho đôi chân này, sau một ngày dài di
chuyển ở trong một đất nước nhỏ bé nhưng năng động bậc nhất thế giới
này! Đồng hồ thì vẫn quay, đúng mười một giờ rưỡi, gà gật tôi xách ba lô
leo lên xe, và khởi hành!
Xe chạy rất êm, kinh nghiệm từ những lần đi bụi trước cho tôi biết, xe
đò ở đất nước khác họ ở máy lạnh kinh khủng lắm, lạnh teo. Mà lạnh
thiệt, lạnh run người. Tôi chiếm một chỗ ngồi đơn ở hàng đầu (thực tế
thì họ có bán vé, có số ghế ngồi, nhưng lúc xe chạy, thấy chỗ nào trống,
hành khách tự do thay đổi chỗ, trường hợp của tôi là như vậy! Ngồi một
mình, quen rồi!). Đem hết áo lạnh, khăn khiếu ra đắp, thò lò đôi mắt đã
gần sụp mí ra đặng cố mà dòm đường, nhìn phố. Thấy Singapore Flyer chậm
rì rì mà mỗi lượt leo lên cái cabin đó đi mất 30 phút, mỗi phút là một
sgd, chắc cũng vui! Cảng Habour về đêm cũng rất vui, đèn sáng choang,
tàu cập bến rất đông. Singapore hiện đại và chuyển động từng giây từng
phút. Tôi cố gắng thức để nhìn cho hết những cảnh vật này. Dân văn phòng
mà, mỗi lần đi chơi là mỗi lần cực, nên kiểu gì cũng phải ráng. Tự động
viên mình như vậy trong suốt chuyến hành trình. Sức mòn lực kiệt và cơn
buồn ngủ dấp díu mắt! Thông quan xong ở khu checkin point, thủ tục rất
nhanh gọn lẹ, đồng hồ chỉ số mười hai giờ mười. Kể từ lúc đó thì tôi
ngủ, giấc ngủ chập chờn trong một buổi đêm với cảm giác, mở mắt ra, là
mình sẽ tới KL.
Xe chạy êm, thời gian dường như qua rất nhanh, có lẽ vì lạnh nên mỗi bận
trở mình, vén rèm cửa dòm ra đường là thấy mọi thu trôi qua vùn vụt.
Tôi lại bắt đầu sợ, lúc ở căn hộ trên tầng 19 của bạn tôi, tôi đã online
nhắn với Khairul là khoảng ba giờ rưỡi tôi mới tới, bạn ra đón tôi
nghen! Nhưng hãy nghĩ đến cái cảm giác, lúc gần bốn giờ sáng, một mình
bạn bị bỏ lại ở Times Square, giữa lòng KL, với những người gốc Ấn chạy
taxi cao to và đen, những người vô gia cư - dù ở nơi nào trên trái đất
này cũng đều lếch thếch, nặng mùi khổ sở. Điện thoại tôi không gọi cho
Khairul được. Tôi phải mượn điện thoại của một cậu thanh niên ngoi cùng
chuyến xe! Hình như cậu ấy không có chiếc điện thoại của riêng mình,
thật là kinh khủng vì tôi phải giải thích năn nỉ một hồi, cha của cậu
mới chịu đồng ý cho tôi mượn để gọi cho Kay (mãi đến khi cậu thanh niên
tỏ ra bực bội và gắt gỏng với cha mình - tôi hiểu, với những người lớn
tuổi, nhiều khi sự thương hại người lạ xa, sẽ đem lại rắc rối lớn cho họ
và những người thân!). Đón lấy chiếc điện thoại, tôi cảm ơn và gọi cho
Khairul, người bạn của tôi ở KL. Anh không bắt máy, trời ơi, những dòng
đổ chuông liên hồi không có lời hồi đáp đủ để tôi càng thêm mệt mỏi. Trả
lại điện thoại, cảm ơn và xách ba lô đi vào Times Quare. Trời rồi sẽ
sáng, tôi sẽ kiếm được nhà của bạn khi trời sáng, tôi cần một chỗ nghỉ
chân. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tôi biết mình sẽ chẳng có việc gì. Phải
tự động viên mình như vậy! Tôi tranh thủ đi vô 7/11, siêu thị 24h còn
mở cửa, định kiếm gì đó bỏ vô bụng rồi tính tiếp. Ở chỗ ngoặc, cậu thanh
niên lúc nãy cho tôi mượn điện thoại hớt hải chạy theo. Tôi biết trời
sẽ sáng, và Khairul đã gọi điện lại cho tôi! Tôi nói ngắn gọn với anh
rằng tôi ngại quá, bạn có thể ra rước tôi về nhà ược hay không? Tôi sẽ
chờ ở siêu thị 7/11 và giữ sức khoẻ. Cám ơn!
Lúc bốn giờ sáng, Khairul đến. Tôi muốn làm một cái gì đó để thể hiện
lòng biết ơn của mình đối với bạn, một cái ôm chẳng hạn! Nhưng cả bạn và
tôi đều mệt mỏi hết rồi. Và lời nói, nhiều khi không cần nói ra cũng
hiểu. Tôi biết bạn biết và tôi chỉ có thể lí nhí nói cám ơn rồi lếch lên
xe của anh để trở về. Đó là một ngày dài, sáng nay Khairul sẽ khai
trương cửa hàng giặt ủi của anh, cả ngày nay và cả một khoảng thời gian
gần đây anh rất bận, nhiều lần anh nói với tôi điều đó, nhưng khi tôi
rải tin là tôi sẽ qua KL, anh đã rất vui vẻ hú tôi sang và cho tôở ké.
Một người anh trai lớn, rất nhiệt tình và tốt bụng. Anh nói với tôi là
tao sợ mày rồi, liều quá là liều! Ngồi sau lưng anh tôi chỉ biết im re,
không phải vì không biết nói gì hết mà chỉ đơn giản là, tôi quá cám ơn
anh, khi nào có dịp hãy trở lại Việt Nam, ở đó chắc ăn tôi sẽ hết mình
với người bạn lớn này!
Trở về nhà lúc bốn giờ rưỡi sáng. Tôi đi ngủ. Sáng nay Khairul bận công
việc nên anh không có thời gian đưa tôi đi chơi KL. Đợt trước anh đã đưa
tôi đi chơi Malacca và đi PD - một vùng biển êm ả không nhiều người
biết tới nằm gần KL. Tôi dậy rất trễ, anh nhắn điện thoại nói anh đi
xuống cửa hàng, khi nào tôi dậy rồi thì đi ăn sáng và cứ hú anh, anh sẽ
chạy về. Cửa hàng của anh nằm ngay trong khu hộ anh đang ở, một cửa hàng
nhỏ và mới khai trương nên còn rất nhiều việc để ông chủ phải làm. Tôi
ổn và tôi hẹn với những người bạn khác nữa để đi chơi. Thật sự rất ngại
với Kay vì không có nhiều thời gian để nói chuyện với bạn. Vậy mà còn bỏ
bạn đi chơi với những người bạn khác, thiệt là coi được quá mà! Tôi có
nói với Kay, anh cười nói trời ơi có gì đâu, cứ đi chơi đi, hãy vui!
Tôi lại ngại tiếp, nhưng biết sao được bây giờ?
Tôi nhắn cho Ryz, một người bạn khác. Bạn sẽ dắt tôi đi chơi, bạn vẫn
phải đi làm vào sáng thứ bảy, nên buổi trưa bạn mới rảnh được. Bạn mới
mua xe mới, ở Malay hình như việc sở hữu xe hơi là việc rất dễ dàng, vì
chính sách khuyến khích của chính phủ, vì giá xăng rất rẻ, vì hệ thống
ngân hàng luôn ưu tiên giải ngân cho các khoản vay tiêu dùng mua xe và
mua nhà. Tôi tự bắt bus từ nhà Kay vô KL Central, đói bụng nên bay vô
McDonald ăn qua quýt một cái burger lon coca rồi chờ bạn! Mười hai giờ
Ryz mới tới. Nhìn bạn rất bảnh với chiếc xe hơi mới mua. Hỏi thăm rộn
ràng trên suốt chặng đường đi đón thêm một người bạn của Ryz nữa. Nhà
nằm ở khu ngoại ô của KL, chúng tôi quánh một vòng, coi như đi city
tour. Nhà ở đây nhỏ nhỏ, nằm gọn hỏn ở những sườn dốc, đẹp và rất hiền
hoà. Syuk - nếu tôi nhớ không nhầm là tên của người bạn ấy. Chúng tôi đi
ăn trưa, bạn hỏi tôi muốn ăn cái gì - món ăn Tây hay món Tàu hay món
Malay. Tôi nói ăn món Malay đi, vì thực ra tôi cũng chưa có đói (đã nạp
năng lượng rồi, nên có đói điếc gì đâu!). Bạn chở tôi tới một khu ẩm
thực nào đó nằm ở đâu đó trong KL, kiểu buffet, nhưng thực sự thì không
phải. Món ăn phục vụ cho người đạo Hồi nên toàn cá, cá, và cá. Tôi không
ăn cá ược nên chỉ dòm thôi, lấy một ít cơm và món canh măng và món thịt
gà, bưng ra ăn hú hoạ xong thì tôi giành trả tiền. Mời các bác một bữa,
ít ỏi quá đi! (Và nói chung món ăn thì không ngon, không hạp khẩu vị
nhé, nhất là món canh măng, ôi trời ơi, một mùi măng chua lè tới giờ vẫn
còn ám ảnh!)
Ryz là một người khá trầm, ít có cười nói nhiều nhiều nhưng lại biết
nhiều thứ. Bạn làm tourguide được, vì đi tới chỗ nào cũng sẽ rải cho tôi
một mớ thông tin. Bạn hỏi tôi muốn đi đâu? Tôi nói đi mấy chỗ nào lạ lạ
ấy, vì tôi cũng hổng có rành đường xá bên này và, quan trọng là tôi
không có sự chuẩn bị cho chuyến đi này! Thế là bạn chở tôi với Syuk lên
khu Bukit Bintang, ở đó chúng tôi đi dọc dài hết mấy cái shopping mall.
Ôi khu Bukit thì khỏi nói, toàn là những khu mua sắm, dòm ở đâu cũng
thấy dân đi du lịch! Đi mỏi hết cả cẳng cũng chưa đi hết nữa. Sau đó thì
bạn dắt tôi vô Tous les jous! Ở đó chúng tôi gặp một người bạn cũ, cả
bọn kiếm chỗ ngồi trong một bữa chiều đông đúc. Ăn cái gì đó, uống cái
gì đó rồi lại đi. Bạn dắt tôi vô the Twinks, và đi KL Towel! Đi suốt cả
một buổi chiều nhưng vẫn chưa nghỉ. Các bạn đề nghị đi coi film, một bộ
film hành động Mỹ. Chất lượng rạp cine bên đó tôi thấy cũng bình thường,
được cái giờ chiếu kéo dài đến khuya, suất cuối cùng là 12h đêm, có khi
coi xong là 3h sáng. Lạnh muốn chết.
Coi film xong trời đã khuya lắm rồi. Bạn hỏi tôi có đói hay không? Tôi
thiệt tình nói không, vì cả buổi chiều lượn tới lượn lui mấy cái
shopping mall, hết vô Starbuck lại ghé mấy chỗ bán đồ fastfood ăn lấy ăn
để no muốn xỉu rồi. Nên thôi, bạn chở tôi về. Bận về thì ai cũng oải
hết ráo rồi nên thôi, tôi gà gật nói bạn mở wifi cá nhân lên cho tôi
check in facebook đi! Bạn cười, trời ơi những người trẻ ở đâu cũng bị
cái thằng quỷ facebook hớp hồn hết ráo rồi! Bạn đưa tôi về nhà Kay!
Chúng tôi chia tay nhau ở đầu đường, những người bạn nhiệt tình và rất
hiếu khách! Cám ơn các đồng chí vì một buổi chiều ngang tàng dọc ngang
những đường quen lối cũ. Có thể đối với các bạn, những chỗ mà bạn dắt
tôi đi bình thường lắm. Nhưng với tôi thì khác, đó là tất cả những sự
cảm kích dành cho các bạn của tôi, họ đã dành thời gian để đón tiếp
người bạn từ một đất nước xa lạ này, dắt tôi đi chơi, kể tôi nghe về
cuộc sống, về văn hoá của đất nước họ! Chúng tôi đã nói, đã cười và họ
đã chịu ựng những lời tôi than thở. Đó là tất cả những gì tốt đẹp nhất
mà mỗi khi nghĩ về KL, là tôi nghĩ về họ, về Khairul - một người bạn
lớn.
Tôi trở lại nhà Khairul, chúng tôi trò chuyện! Bạn hỏi tôi ngày hôm nay
đi những đâu? Tôi hỏi anh công việc thế nào? Anh đang tổng hợp sổ sách
gì đấy, chúng tôi trò chuyện tới hơn một giờ sáng. Anh giục tôi đi ngủ,
vì sáng mai tôi còn phải bắt bus ra Time Squares sớm. Chuyến bus từ KL
về Sing khởi hành lúc tám giờ. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải bắt
đầu dậy từ lúc sáu giờ, đi bus ra KL Central, sau đó phải bắt Monorail
ra Times Squares. Khairul cảnh báo tôi về tình hình giao thông vào buổi
sáng ở KL rất kinh khủng, thường kẹt xe dữ lắm. Tôi moi từ trong ba lô
ra một hộp trà, quà từ Việt Nam gửi sang cho anh! Anh ười hì hì, vì lần
trước có lần anh nói là anh khoái uống trà Việt Nam và tôi thì vẫn nhớ
những điều nhỏ nhặt đó. Tôi đi ngủ. Một giấc ngủ ngắn ngủi vừa nhắm mắt,
mở mắt ra đã thấy trời sáng. Tôi lại phải đi! Chia tay Khairul, tôi nói
nhất định anh phải trở lại Việt Nam để tôi có dịp làm host dắt anh đi
chơi. Và anh cười, hẹn một ngày gặp lại!
Buổi sáng KL trở mình sớm. Sáng thứ hai ai cũng phải đi làm, học sinh đi
học! Tôi tới bến xe sớm, check in và lại chờ. KL lần thứ hai trở lại,
KL với những gương mặt bạn bè. Chắc ăn trên dọc đường gió bụi sẽ còn trở
lại nơi này nhiều, vì đây là nơi trung chuyển, để đi qua nhiều đất nước
khác. KL chưa xa nhưng KL chắc ăn cũng sẽ còn gặp lại! Đúng tám giờ, xe
lăn bánh quành ngược trở về. Thì xin chào - đồng nghĩa với hẹn gặp lại
một ngày nào đó, nheng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét