Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Thềm chuyện vãn!

Chiều cuối năm cơ quan còn lại chong ngóc ba đồng chí, một người là bạn, nhà sát bên hiên, học chung từ thời nhỏ đến lớn, giờ vô làm chung ngân hàng, ngồi sát bên ghế - có duyên ghê nơi. Một người khác, đồng nghiệp, tối anh em ngủ chung phòng, hú hí, gió chiều man man, lòng người phây phây!

Vậy là một năm nữa lại sắp qua đi, để rồi coi, năm năm nữa, mười năm nữa dòm lại, thể nào cũng sẽ nói, sao mà thời gian qua nhanh quá, trong khi bây giờ ngồi đây thấy cái quãng năm năm, mười năm nó dài thậm thượt! Y chang như cái hồi chưa đi mẫu giáo, cứ sợ sệt đến hồi đi học rồi, khóc, để rồi giật mình dòm lại, má ơi, đã qua mất tiêu cái thuở giấy bút học trò. Y chang như những hồi ngồi không, thấy sao cuộc đời mình nó hẩm hiu, nó buồn quá xá, nó cơ đơn quá xa, mà bây giờ dòm lại, thì một phát đi làm cũng tròm trèm bốn tháng mấy rồi. Y chang như... như rất nhiều lần khác, ngồi chỗ này ngó chỗ kia, đếm thời gian qua những lần trời ơi sao mà nhanh quá, sao mà lẹ quá!

Thói quen trong những ngày cuối năm thể nào cũng sẽ lôi những tờ báo xuân năm cũ ra coi, Tuổi trẻ này, Thanh niên này, Mực tím, Khăn quàng đỏ này! Mua báo xuân, giai phẩm xuân từ lâu lớ lắc đã trở thành một thú vui trong những ngày năm hết tết đến. Không hiểu sao cái cảm giác cầm trên tay một tờ báo năm mới, cảm giác - khác với mọi người, tôi như được dòm lại mình trong một năm cũ. À, thì ra là mình đã trôi qua rồi một năm tưởng như dài thậm thượt, tưởng như không biết bao giờ mới tới tết, mà giờ ngoảnh mặt ra - thì đã sang xuân.

Năm qua rồi, xuân mới tới. Chiều nay giao dịch với một bạn khách hàng nước ngoài, dân Hàn Quốc - mừng lắm vì ở nơi tỉnh lẻ như Ninh mình mà gặp một bạn nước ngoài, giao tiếp tiếng Anh nên bởi hởi. Hỏi chuyện vãn bạn bao giờ trở về nước mừng năm mới, bạn cười ngỏn ngẻn, sắp về rồi, thì ra ngân hàng đặng mua vé máy bay đây! Ánh mắt của người chuẩn bị về nhà lúc nào cũng dễ khiến người khác ganh tị, kiểu như mình! Ngày này năm trước, và của ba năm về trước nữa, cũng háo hức, nôn nao, cũng một kiểu ánh nhìn này, cũng những mối quan tâm như thế này: Bao giờ về nhà đặng kịp thềm năm mới. Quãng đó, mình vẫn còn trôi giữa Sài Gòn!

Mắc cười lắm, tự nhiên bữa hổm, ngồi một mình, nghĩ thơ thơ thẩn thẩn, đại khái là dạo này mình hạn chế viết blog quá, bạn hỏi sao không viết đều đặn lên đi! Rồi mình ngồi suy nghĩ, trời đất cơi sao ngày xưa đi học, có rất nhiều đề tài đặng viết, đặng bày ra, mà sao giờ đi làm rồi, thì ý tưởng tắc nghẽn, hay tại môi trường văn phòng, đã bưng đi hết những mơ mơ mộng mộng của thằng tôi? Xong, quyết định sang năm mới, phải chuyển sang một Tồn Phan khác, kiểu như ... không còn ngái ngày cũ nữa mà... thêm chút sex, thêm chút đời, không còn buồn, không còn nuối tiếc này nọ kia nữa!

Nghĩ tới mắc cười, cười một cái, chuyện rỗi một cái những ngày chuẩn bị bước qua thềm năm con Rồng, má bảo, năm rồng cuộn mình, khổ tới nữa rồi con ơi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét