Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011

Dọc đường đi!

Đi học xa nghĩa là mỗi cuối tuần lại lần giở từng giọt cảm xúc nôn nao mong ngóng trên những vòng quay từ phố về nhà. Và đi học xa cũng có nghĩa là những buổi trời chưa trong, nhìn chưa rõ từng khuôn mặt người đã được má tất tả dựng dậy, rồi được cha chở ra đặt im re bên quán cà phê sáng, bên tô bánh canh tròn nóng hôi hổi, ăn... đặng chờ những chuyến xe ngược từ quê ra phố!



Tô bánh canh lợn ơn váng mỡ, thịt ba chỉ chấm nước mắm trong, tiếng gọi xe tiếng mời xe tiếng gọi ngày kêu nhau ơi ới. Những chuyến xe nửa đêm về sáng, tô bánh canh chui tọt mất tiêu trong lớp ngớp những ngái ngủ nhọc nhằn của những ngày còn là sinh viên xa nhà đi học.



Vẫn chưa thấy rõ mặt người! Đường còn ngái ngủ, ngày còn ngái ngủ!



Bữa trưa đứng bóng, ngồi tòn ten trên xe bus đường về nhà! Cái chợ còng queo nằm im bên đầu hẻm. Con lộ đất đỏ buồn tênh, hổng biết năm mười năm sau có còn cái cảnh này không? Dăm ba nóc, vài sạp quán mà thành ra một nét quê hồn hậu mà thân thương vô cùng tận!





Vòng xe dọc đường đi nhắc mình chạy ngang qua những nhịp cầu dòm thờ ơ, còm cõi mà buồn dễ sợ. Cái cầu gỗ ghập ghềnh khó đi, rồi người ta sẽ bê tông hóa, dân qua cầu đỡ cực! Mà chỉ sợ, rồi thì đô thị hóa đổ lên, làm cống, làm hạ tầng nọ kia rồi thì những chiếc cầu xớ rớ bị bưng đi, chỉ còn nhập nhòa trong ký ức, mà thôi!



Y chang như cái quán Tình si này, ai si ai mà giờ này còn đặt tên bảng hiệu nghe buồn thúi ruột vậy? Mà nội đường vô quán cũng nghe trúc trắc, hổng biết cô chủ quán giờ có còn tình si ai nữa hay không? Mà sao tui nghe mòi của cô Tư thườn thượt vầy nè trời?




Chỉ cần như thế này là cũng thấy thỏa mãn, mái nhà tranh có cây cầu bắc qua lúc lỉu núp trong ơ hờ quá trời cây lá! Bình yên tôi thấy thời gian trôi qua trên nét thời gian của ngôi nhà xưa cũ này!




Đã lên bê tông hóa, từng chiếc, từng chiếc cầu một! Đã bảo rồi mà!




Và bạn rồi thì cũng sẽ trở thành ký ức, như ngôi nhà ngói ba gian, như cái lu hứng nước mưa có gáo dừa bắt ngang đặt ngang tàng bên hiên nhà đặng người qua có cái giải khát, như gốc ổi sẻ sai trái bị người chặt đi thay bằng gốc xoài tứ quý hai năm ba tháng là trái sai trĩu quả, là cái tết xênh xang thay bằng những gấp rãi mùng một qua rồi là coi như hết tết! Và còn nhiều thứ khác, rồi cũng sẽ được gọi chung là ... hoài niệm!



Đường về tới Dầu, kế bên cái quán Tình si trên kia cũng là một si khác - Cây si, quán cà phê này coi mòi khá khẩm hơn cô chủ quán hàng xóm, nội cây cầu bắc vô quán cũng thấy mời gọi và dễ băng đồng thăm bạn hơn cô gái bên kia. Chắc vậy mà thấy cô kia càng ngày càng buồn!

Quán cà phê có kiến trúc khá ngon, bên trong thủy tạ, có hồ sen, có rừng tràm nước, đẹp!



Một văn phòng khu phố nội ô mà dòm buồn hiu hắt! Chắc là còn sót lại từ thuở chín năm!


+ Dọc đường đi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét