Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

Từ nơi này, tới nơi kia!

Tôi nhận quyết định đi Dầu vào ngày ký hợp đồng chính thức, cả chiều chạy lăng quăng ngoài đường, vào công ty lúc chiều chuyển muộn, và nhận được tờ quyết định. Làm nhà nước là như thế, phải qua họp, phải có biên bản, phải có thủ tục này nọ kia, và dàn ở trên, thông tin thì biết trớt lớt, có mình ên tôi - là lúc có quyết đính, là mới thực sự cầm chắc trong tay, cái ý nghĩ là - mình sẽ phải rời đi!

Thực ra đã biết được phong phanh thông tin mình sẽ về huyện từ trước, bữa anh bạn đồng nghiệp - gọi nôm na là thân thân thiết thiết trong khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủi - rủ đi ăn bún riêu chay, rồi khi tôi vừa ngồi xuống ghế, kéo khăn giấy, lau đôi đũa tre, anh bảo tôi sẽ đi Dầu, ngập ngừng, không thể nào tin nổi, lau tiếp thêm hai cái muỗng canh nữa, đặt xuống, và bắt đầu ngơ ngác, làm sao anh biết?

Thì đã bảo rồi mà, dàn trên thông tin bao giờ mà chả nhanh nhạy, chỉ có mình ên mình, không ô dù, không quan hệ thân thiết ruột rà, lại cà lơ phất phơ, lúc nào cũng chăm mẵm mình ên, không thèm mần thân với ai, koong thèm lời đưa tiếng đẩy. Ngày ra quyết định cũng ơ hờ như ngày mình nộp đơn xin việc, tờ đơn xin việc viết tay vội vã, không có giấy trắng tinh tươm đành lục tung trong cái mớ giấy má ngày cũ đi học coi còn tờ nào quấy quá, cũng may ngày xưa bạn Minh Yến có cho mình một cọc giấy khổ A3 có kẻ lằn ngang để dành làm bài kiểm tra. Rồi thì lôi cái đơn xin việc tiếng Anh lưu sẵn trên máy ra, ngồi dịch tốc sang tiếng Việt, rồi thì bưng đi nộp! Bữa quỡn quải sếp lôi chuyện ngày cũ ra bảo, sao hồi xưa viết thư xin việc chữ của em xấu quá! Cười tớt lớt, dạ, rồi thôi!

Đi đến chỗ mới nghĩa là phải làm quen với môi trường mới, mà mảng bên mình cũng chỉ có một mình ên mình làm cán bộ nghiệp vụ! Mắc cười ở chỗ là lo lắng thì không hề lo lắng, chỉ thấy mệt mỏi, nhớ hôm nào đi với đồng nghiệp, đồng cảm rồi ngồi ăn hủ tiếu gõ nhớ Sài mà thốt lên rằng, bao giờ chịu hết xiết, thì buông tay. Bao giờ mình sẽ buông tay?

Cũng ngại viết lên lắm, mần nhà nước mà! Ngày đầu đi làm đã bị nhắc nhở tác phong, lời ăn tiếng nói... Viết lên đây rồi lỡ có người nào đọc, rồi lại thế này, thế nọ, thế kia! Ôi nhức đầu quá xá!

Và chỉ còn có hai ngày nữa là bắt đầu cho một hành trình mới, tư tưởng cũng đã thông, farewell vội vã cũng đã xong! Chuẩn bị fighting thôi nào!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét