Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

Ơ hờ - Căn bệnh của chúng ta!

Ơ hờ...

Hình như trên cái bờ lau này, món tôi thường đem ra đãi bạn, chính là xốc nải quá chừng những ơ hờ! Tôi ơ hờ ngày này qua tháng nọ, từ những gấp rãi của cuộc mưu sinh, từ những nếp than của những ngày xưa rỗi! Tôi ơ hờ với tập thể lớp, tôi ơ hờ trong những ký ức còn nặng mùi ngày cũ! Và khi tôi viết những dòng này, ơ hờ, đã trở thành một nỗi ám ảnh trong hơn một năm trời, ngày tôi dọn sạch cái bờ lau, đóng mốc đặt tên và mời khách ghé về rôm rả! (cơ mà cái bờ lau này, có mình tôi rôm rả, chớ mấy!)

Cho nên khi chỉ còn ba ngày nữa là tan buổi lớp, tôi nhiệt tình thò tai rỉ bạn, biểu bạn ơi bạn à, mình còn có ba ngày, là coi như cũng đành chia tay một thời đại học, không thơ mộng với giảng đường theo lối bậc tam cấp, không đóng cộc rụng rời với buổi học làm quen với xác chết ngâm trong phóc môn lần đầu tiên. Nên bạn ơi, mình nghỉ tay, đứng im với những miền mơn man ký ức, về bạn bè, về trường lớp! Rồi thì mình sẽ đóng thành tập san, có hình này hình nọ, có chữ của bạn này, có lời của bạn kia! Góp gió rồi ngày mai đây, khi không còn gặp nhau, không còn được đủ đầy những khuôn mặt này, ta vẫn còn chạy qua nhau trong quá trời những vầng ký ức, dù cắt xén quá chừng!

Tôi thấy tủi, bởi vì bệnh ơ hờ, mà tôi tưởng chỉ mình tôi có, thì giờ đây, bạn bè tôi cũng đã mắc phải, hình như cũng đã rất lâu rồi, hay là từ đó, mà lây cả sang tôi, ai mà biết được! Bởi vì, ngày cuối năm chia tay với lớp, biểu người ta tụ họp lại một chút đi, chụp lấy một vài tấm hình đi, mà người này người kia, cứ nườm nộp rủ nhau bận lên bận xuống! Tôi lại ơ hờ, ừ thì bận, tôi cũng bận mà, tôi vừa đi học, tôi vừa đi làm! Vị trí của tôi trong công ty, cũng có cao sang theo kiểu chỉ tay năm ngón gì đâu, tôi chạy lên chạy xuống, làm từ công việc nhỏ nhặt nhất! Rồi tôi còn đi học, rồi cũng con người bận rộn đó, lại ngồi vẽ ra một cái buổi nôm na là chia tay, rồi nhờ mọi người góp thêm chút gió, để cho vượt qua giây phút chia tay đó, là những khoảng lặng, khi không còn gặp nhau nữa rồi, sẽ có người cười, sẽ có người khóc, vì rằng là đã có một thời, ngồi chung trong một lớp học, có những gương mặt này, nụ cười này, tiếng nói này!

Bệnh ơ hờ đó, chắc cũng trầm kha dữ lắm! Cho nên từ bận mà tôi rỉ tai rủ bạn viết bài nghen, bạn cười ngỏn ngẻn, bảo biết gì đâu mà viết! Và ngay chỗ đó, tôi giận! Tôi giận chớ, bởi tôi có yêu cầu chi đâu rằng bạn phải viết cho hay, bạn phải viết cho xúc động vào, đặng khi đọc tôi khóc cho sưng mắt! Bởi bạn ơi, tôi trân trọng những gì bạn viết, tất cả những gì bạn viết, bởi giản đơn rằng đó là tình cảm thật của bạn! Chỉ cần có tấm lòng, thì dù là sỏi đá, thì cho đến ngày sau, mười hai mươi năm sau, cũng sẽ tìm nhau, cũng sẽ cần nhau! Nhưng biết đâu rằng, bệnh ơ hờ, cứ khiến cho con người ta ơ hờ, vô tình, dửng dưng mãi! Người ta có thể nhiệt tình quăng bom trên facebook, người ta kể chuyện về tình yêu, người ta than khóc bản thân, người ta tìm quên trong lời ca tụng cô ca sĩ tối qua vừa làm lay động tâm hồn hàng triệu người! Mà với tôi, chính mối quan hệ, ngày ngày gặp mặt, chính miếng khăn giấy mỗi khi đi toilet xong bạn nhẹ nhàng thảy qua cho tôi, chính tiếng bạn cười khi tôi nói chuyện mặn, chính việc bạn vui vẻ nhận lời đi lấy giùm micro cho buổi học theo đường dây tiếp nối, chính những lần đi ăn chè cùng cả nhóm, chính những con người này, chính những phút giây này, càng đáng được trân trọng, được ghi nhớ, được đóng dấu và lên giấm cho ngày mai!

Tôi không là bác sĩ, tôi không học trường y nên tôi cũng không biết làm sao chữa được căn bệnh ơ hờ! Trường Thương tôi học âm thầm, điểm chuẩn đầu vào cao lắm đấy nhưng nhiều khi cũng có quá chừng người lạ tai và chưa từng nghe nói đến! Trường Thương tôi học, gần gũi và đời như hơi thở, có những vụ con người ta sẵn sàng đánh đổi cái gọi là liêm sỉ để ăn cắp từ người bạn ngồi chung bàn với mình cái điện thoại, cười cười nói nói, giả tạo và thô bỉ hết chỗ nói! Đời lắm chớ khi chiều mưa có những bàn tay chìa ra, bảo lên tui chở về cho, dù đường quay về lập lầy nước bẩn, và phải vòng thêm cả một vòng xa ngái! Đời vô cùng vì ở trong tập thể ấy, người ta biết được rằng, ờ, mình đã gắn một phần cuộc đời mình với cái không gian và quãng thời gian này rồi!

Tôi đành vậy, nỗ lực cuối cùng nhằm đánh dấu cuộc đời mình cùng với hơn một trăm cuộc đời khác, bằng việc vận động những cuộc đời đó một lần dòm lại, rồi ghi ra giấy, để đơn giản là đóng dấu lại cái khoảng quen nhau, gặp nhau và có điểm chung với nhau, rồi thôi! Nhưng mà bệnh ơ hờ, đã làm cho tôi mếu máo! Tôi không thấy buồn!

Tôi chỉ thấy trống rỗng!

Căn bệnh ơ hờ đang dần ăn mất tôi!

3 nhận xét:

  1. Cái nút "Like" trên facebook hữu hiệu lắm cậu ạ, chả cần phải suy nghĩ động não gì, nhấp một phát cũng gọi là có tí phản hồi cho bài viết. Bên này ko có nút đó nên chắc cũng ít thấy xôn xao. Chứ ko thì bài viết này của cậu cũng được like tới tấp rồi.
    Tớ thông cảm và đồng ý với cậu.

    Trả lờiXóa
  2. Diệu Linh: qua bên bờ lau blogspot này dựng nhà đi cậu! Cậu có địa chỉ gmail, chỉ cần vô www.blogspot.com rồi đăng nhập địa chỉ gmail là cắm mốc dựng nhà rồi! nhà cậu bên yahoo làm tớ khó vô thăm quá!

    Trả lờiXóa
  3. Ta bat gap ta o trong bai viet ay, qua o ho va vo tinh. De hon 3 nam hoc chung tren giang duong dai hoc, co nhung guong mat nguoi... quen lam, than lam... nhung chua mot lan lai gan,va... ta cu vo tu nhu the...!

    Trả lờiXóa