Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Bạn rủ đi chơi!

Chắc bạn khoái rủ tôi tham gia vào mấy cuộc ăn chơi, karaoke và đàn đúm lắm! Bởi:

1.

Thường thì không rủ thì thôi, chớ rủ thì tôi sẽ đi! Cảm giác khi mình bị cho ra rìa trong một buổi hẹn hò đi chơi nào đó, khiến cho đôi bàn chân cứ thấy bứt rứt, y chang như kiến cắn! Cứ bổi hồi bồi hồi, hông biết không có mình thì người ta ra sao, người ta đang vui cười hớn hở ra đó, mà mình thì ngồi đây, chong ngóc, thấy sao mà đau tim hết sức! Nên không rủ thì thấy quê quê, rủ rồi thì sẽ cố gắng xắp xạn để ra đi, vui mà!

2.

Tính tôi thoải mái, chơi thì chơi tới bến, không e ngại, không rụt rè, theo kiểu con nhà gia giáo! Mà thực ra nhà tôi cũng dân giang hồ tứ chiên, đời mà, phải giành nhau mà sống, và theo lối ấy, tôi bày hết ra, để cho người ta, khi biết tôi, và khi hiểu tôi rồi, cũng không thấy hụt hẫng, dạng như dòm ngoài thì chua chát và bầm hầm dữ lắm, nhưng ngậm vào thì thấy sâu và lắng vô cùng! Đi chơi cũng vậy, chơi tới bến! Miễn là tôi có hứng, mà thường là tôi lúc nào cũng có hứng, khoái đi chơi hơn đi học!

3.

Tôi thuộc dạng chơi được, dễ hòa đồng! Nếu đi với người lạ, đặc biệt là những bạn theo thể loại hiền hòa và nhút nhát, thì thế nào tôi cũng sẽ xê dịch lại để ngồi kế bên, rồi khuấy đảo lên để họi han, dạng như nhà bạn ở đâu, rồi làm gì, như thế nào, thế nọ, thế kia! Theo cái cách ấy mà tôi thường đứng về phía người nào nhỏ bé, để vươn ra một bàn tay, để nắm lấy người ta và kéo về phía mình! Tôi thích che chở cho người khác!

4.

Quan trọng là tôi sung! Lúc nào cũng hừng hực như lửa cháy!

Chính vì thế mà hy vọng rằng sẽ được bạn rủ đi chơi, nhiều!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét