Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

Lực ngăn bàn cũ - K46E chia tay!

Chỉ còn ba ngày đi học nữa thôi! Phải, vì chỉ còn ba ngày đi học nữa thôi, nên bữa qua quởn quơ mình ngồi lục lại ngăn bàn cũ! Để thấy rằng trong cái hộc bàn cũ kỹ đó, đầy ong ách những ký ức dễ thương vô cùng của hơn ba năm lặn lội dưới Sài trọ học! Và mình biết chắc ăn rằng, rồi thì sẽ khó mà đổ cái ngăn bàn ấy đi!
Bởi vì mình đã quen mất rồi cái góc ngồi cũ, với từng ấy khuôn mặt người chạy qua! Với T.Đ lúc nào cũng chăm chỉ, khéo léo, đảm đang ôm nguyên một mối tình tơ, đời có, người có giéo vào lòng mình một trời những ký ức! Bạn hiền y chang cơn gió nhẹ, một chiều không nắng bạn thổi cho lòng mình bớt lênh đênh! Giáng sinh năm nào bạn cũng tặng cho mình một tấm thiệp, có năm còn quàng sang cả thiệp đón năm mới. Tấm thiệp năm vừa rồi bạn tặng, mình cất sâu trong đáy tủ, tấm thiệp màu đỏ, làm bằng tay, nét chữ nghiêng nghiêng đẹp đến lạnh lùng! Mỗi khi nhận được quà của bạn, là coi như biết mùa sang trang, là tự nhắc bản thân đêm trừ tịch, dù gì cũng phải gọi cho bạn một cú, gọi là xông đất, gọi là chúc tết đầu năm! Hình như với bạn, có cái gì đó nhẹ nhàng, len lén, âm thầm! Bình thường thì không thấy nhớ, nhưng xa rồi thì lại không dễ để quên!

Với bạn Y.L! Dĩ nhiên rồi, trong xấp xải những gương mặt người, cuối cùng thì cũng còn có ba người bạn, mình, T.Đ, Y.L. quen nhau từ năm nhất, cái hồi ngơ ngơ ngáo ngáo, lúc đó chưa quen với ai, tự nhiên lại đi làm thân với T.Đ và bạn! Có lẽ cái chất giọng người miền Tây hào sảng, đã ăn đậm trong máu bạn, máu mình mà dễ khiến cho con người ta thân nhau, xích lại gần nhau! Đi qua mấy mùa Sài mưa, Sài nắng, là cũng bao bận cái mối dây ơ hờ tình bạn giằng néo giữa rôm rốp tiếng cười, khúc khuỷa những hờn giận! Và chính những nhiệt thành của những lần rải cảm xúc ấy, vô hình chung càng làm cho người ta càng thấy thân nhau hơn, hiểu nhau hơn, và cũng thấy buồn hơn, khi chỉ còn có ba bữa nữa thôi, là chia tay thiệt rồi, là không còn được ngồi cùng nhau ở chung một dãy bàn nữa rồi!

Và cũng làm sao mà quên được cô bạn hiền ngoan, dễ thương và xốc nải y như một cô bạn nít! Bạn thân với mình, thì cũng tự nhiên, nhẹ nhàng y chang như việc bạn luôn sẵn sàng giúp mình trong những lúc mình khăn khó nhất! Bạn chỉ mình các đứng lên, đôi khi giản đơn chỉ bằng việc mỉm cười và lạc quan dòm về phía trước! Bạn nấu bánh bột lọc cho mình ăn, bạn gói ghém mứt dâu và mình trộn chung với nước sắn dây ăn chung, thành ra một món gì lạ quơ quắc, mà lâu không ăn thì lại thấy nhớ, không phải vì ngon, mà chắc vì buồn cười! Và đâu đó tìm trong những thước phim còn lần thần trong khắc khoải những niềm nhớ, có một buổi tối bừng bừng niềm tự hào dân tộc, cả đám rủ nhau đổ ra đường mừng cho trận cầu chiến thắng! Đi đến hơn hai giờ đêm, giọng khản đặc mà tinh thần vẫn chưa nguôi máu lửa! Dĩ nhiên, chưa nguôi máu lửa, bởi vì bạn là một ngọn đèn không tắt, nhiều khi cừ lập lòe, âm thầm dẫn mình đi trong khản đặc những nỗi gập ghềnh!

Cũng cần nói đến những gương mặt khác, những giọng cười, tiếng nói khác! Như cô bạn quê gốc Quy Nhơn! Ngày lòng mình quặn sóng, vì những gấp rãi của bộn bề, gọi điện đến bạn, chỉ để nhờ bạn ủi an cho cơn sóng lòng bớt lặn đi, cho ngày mai, rồi thì mình lại thấy trời đang sáng! Hay bữa mình qua nhà mắc giùm bạn cái truyền hình cáp, mắc qua mắc lại thành ra mình không biết mắc! Tốn cả buổi chiều xà quần xà quần mà lúc về bạn còn cho mình một mớ nước mơ, gọi là đem về ăn lấy thảo, làm cho mình cứ phải nhớ hoài hoài!

Gương mặt khác, còn có H.Y, có H.T, toàn là những cô gái dễ thương, mà với nhiều người khác, họ là những người thương không dễ chút nào! H.Y hay gọi điện cho mình, nhắn tin cho mình, chỉ đôi khi là bảo ông ơi tôi sợ tôi thi rớt môn này quá, hay ông ơi hôm nay lớp mình nghỉ học đấy! Đơn giản lắm! Mà cũng có cần chi phức tạp, màu mè gì đâu! Tình bạn là những lần quan tâm ân cần, không suồng sã, không ba hoa, bạn với mình, ừ thì chỉ cần biết là có những mối quan tâm lẫn nhau, là đã thấy vui rồi!

H.T thì hay bị mình xin xỏ, biểu H.T ơi lì xì đi! Bạn móc ra một món gì đó, bỏ vô tay mình, gọn lỏn! Bạn lầm lì, ít nói đấy, nhưng còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần những người nói nhiều và hay tỏ ra nguy hiểm khác! Bạn là bạn, và mình tin, rồi thì bạn sẽ vui nhiều thôi!

Vậy là chỉ còn ba bữa đi học nữa thôi, là coi như đời sinh viên đại học, trôi qua cái ào. Một chút gì đó, khiến cho tự nhiên trong lòng thơ thãi, lớp học này, những gương mặt này, nụ cười này, tiếng nói này… trong trẻo quá, và rồi thì cũng sẽ chìm mãi về một góc nào đó xa ơi là xa, lâu ơi là lâu! Lên giấm ký ức, đề những ngày sau còn dùng được! Nói yêu lớp mình thì không đúng, mà nói không yêu thì lại thấy quởn quơ, e hèm, dù gì thì cũng đã gắn bó với nhau hơn ba năm trời!

Lục lại ngăn bàn cũ, tự nhiên mà sóng mắt cay cay!

2 nhận xét: