Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Tìm cảm giác thanh thản

Nếu muốn tâm hồn thong thả, không vướng bận chuyện gì hết, thì hãy cho đi một cái gì đó! Không hẳn chỉ để nhận lại một lời cảm ơn, để thắc thỏm những khuôn mặt cười, mà đôi khi đơn giản, như việc ngồi dòm gà má túc tắc dẫn đàn gà con bươi tan nát sân nhà ngày mưa hửng ráo, hoặc khi con heo nái đẻ lứa đầu tiên, và tận tay mình bắt heo con từ trong chuồng ra cho chúng bú, bàn tay mình lựng thơm mùi sữa, hoặc con chó cái ngày mình đi xa về, mừng rớt nước mắt vì vừa thấy hơi người từ xa tít tắp cổng, nó đã cuống đuổi chạy ra chào đón, cái lưởi thè ra như muốn liếm hết trơn mỏi mệt của chuyến đường xa. Nói chung là, cảm thấy bình yên và nhẹ nhàng hạnh phúc quá đỗi!

Bởi việc mình lục lọi trong đống đồ cũ kỹ, không phải cũ lắm nhá, rồi gom hết thảy những giấy má, bút viết còn sử dụng được, đóng vô một thùng, thừng mì gói mà năm thì mười họa mình mới lôi ra ăn! Sau đó mình chuyển khoản, đem vô trường, gởi cho bạn bên đội công tác xã hội. Rồi giêng hai này, có thể quyển sổ mình không còn xài tới ấy, cây bút nhỏ xíu ấy, cái móc chìa khóa thấy ghê mà mình không thèm đụng đến kể từ bữa cố gắng bon chen chơi trò chơi trong mấy chương trình quảng cáo khuyến mại này nọ của mấy sản phẩm / dịch vụ (có vài cái do mình đi hiến máu, được tặng!), lại trở thành một món quà xuân, nhỏ xíu xiu nhưng lại được những cánh tay cũng nhỏ xíu xiu khác nâng niu và gìn giữ! Gom đồ cũ, gom lại học bàn cũ, và cho đi bớt những thứ còn dùng được, nhắc mình nhớ rằng là chỉ còn mấy bữa nữa thôi là đời mình sang trang, không còn gắn với bút viết nọ kia, nhưng cũng nhắc cho mình rằng, biết đâu từ chính những vật liệu cỏn con này, lại là khởi nguồn cho những trang khác, của một cuộc đời này khác! Ý nghĩ đó, khiến mình thanh thản dễ sợ, trong một chiều bờ sông ngan ngát gió, và lòng mình, thanh thản!

Hoặc một buổi tan tầm, khi trời chiều chuyển dần sang đêm, không thấy mặt trời ở phía cuối đường chân ở góc Sài này đâu, mình hì hụi cùng vài anh chị đồng nghiệp, những người chưa có gia đình, ngập trong những giỏ nhỏ xinh xinh, trong có hộp sữa cô gái Hà Lan, một cái đồ cài tóc, một con gấu bông, một cây bút màu, rồi lểnh khểnh lên đường, tìm tới một ngôi chùa nhỏ xíu bên quận 2! Ở đó, tụi mình chia nhau ra phát quà cho các em, có đứa thấy các anh chị vô thì mừng líu quíu, biểu anh chị ở lại chơi với tụi em nghen! Nhưng lúc sau lại phải quầy quả ra về, trời khuya lạnh nhưng trong lòng thấy ấm ghê lạ! Từ chân cầu Thiêm ngược về phía sáng, thấy như phần đời trước mắt, vẫn còn quá chừng thứ mình cần làm, mình phải làm! Những thứ ấy, mình gọi chung, là chia sẻ!

Lại là sự chia sẻ, khi chiều nay, về nhà sớm! Đi làm hơn ba tháng, mà vẫn chưa mời bạn nhỏ cũng nhà một cái chi! Ghé qua tiệm bánh, xốc nải mang về một ổ ga tô, rồi về nhà rủ bạn ăn chung. Hôm nay Noel, mà bạn không đi chơi, ở nhà học bài, rồi mang đờn ra bờ sông ngồi nắn phím! Tội nghiệp, nhờ bạn chuyện này, chuyện nọ, chuyện kia, mà một lời cảm ơn nhiều khi cũng không thèm gởi qua cho bạn một tiếng! Có cái bánh, nghe bạn khen ngon nổ trời! Trời đất cơi, có những thứ bình thường giản dị mà sao tự nhiên khiến cho lòng mình thanh thản quá!

Và đôi khi, chỉ cần dòm thấy một bàn tay chìa ra bắt lấy một bàn tay, là cũng đủ cho mình vui hết cả buổi chiều!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét