Thứ Hai, 12 tháng 7, 2010

NHỊP ĐỜI QUA NHỮNG VÒNG BÁNH XE LĂN...

Từ Tây Ninh, nếu muốn làm một vòng xuống Sài phố, có hai cách, một là cứ ra bến xe, hú ông tốc hành, hay xe đò, xe dù, rồi yên chí, phủ phê ngồi quách đốc chừng hai tiếng rưỡi, mở mắt ra là lưng chừng trôi giữa dòng người xe tấp nập của phố thị Sài Gòn, chỗ bạn đặt chân xuống ngay chóc Bến xe Sương! Còn một cách khác, túc tắc và tốn nhiều chút đỉnh thời gian, đó là kiếm quãng nào có cây to bóng mát, chờ dăm ba phút, khi thấy ông xe bus trờ tới, vẫy cái tay, qua ba bốn bận lên xuống bến bãi, dọc dọc ngang ngang, rồi thì cuối cùng bạn cũng sẽ tới, Sài phố! Cách thứ hai rẻ tiền hơn chút đỉnh nhưng cực còn hơn bà già đi âm phủ, chỉ thích hợp với dân buôn, học sinh, sinh viên tiếc tiền. Bạn tôi hay mỉa mai những ai đi bus là những người liều mạng, bởi cái thằng bus tuyến Tây Ninh Sài Gòn, thường chạy rề rề vào lúc đầu, càng về cuối càng chạy tới bến, tóc tai bở rở, tinh thần bở rở. Nhưng tôi ơ hờ! Mỗi bận đi Sài Gòn, tôi lại gói tròn hành lý qua những vòng xe bus lăn, kéo theo đó, xoay tròn bao câu chuyện, những câu chuyện đời, hay thiệt là hay!


Ví như bữa kia, trên xe có hai bà sồn sồn, ngày đầu tuần gom tiền đi tái khám dưới Bệnh viện trường Dược! Hai bà đi từ sớm, tới bệnh viện cũng sớm, để mong lấy cái số nhỏ nhỏ, vô khám lẹ, rồi quảy quá bắt xe về, tranh thủ còn kịp tưới cữ mía buổi chiều! Xe bus thành phố dừng hai bà lại bên đường, lúc trời chưa bảnh mắt. Xe ôm trờ tới, mọi bữa ổng lấy hai chị em có mười đồng, hôm nay hàng họ chưa mở cửa mà hét lên hai chục, hai người tiếc tiền, nên le te đi bộ. Chưa đến nơi thì thằng ôn nào từ đâu trờ tới bỉnh luôn sợi dây chuyền lấp ló cổ bà em, bả la oai oái! Sợi dây chuyền vàng mười tám, dành dụm cả năm nay lên thành phố xênh xang mới đem ra hù người ta mà chưa kịp lấy ra hù thì bị thằng ôn giựt mất, ong óc cục tức. Suốt buổi đi về, hai người cứ huyên thuyên suốt! Cái chốn gì mà khốn nạn, con người dòm thế mà đi ăn cướp! Mà cũng tại cái tật, tiếc tiền làm chi, hai chục đồng thì đi đại xe ôm đi, cho nó an tâm, bây giờ thì mất đi gần ba chỉ vàng! Hồi đó bán mớ mía, dư chút đỉnh giấu mua cọng dây cho có với thiên hạ, bây giờ mất rồi biết bao giờ mới mua lại được! Vàng dạo này lên dữ quá! Câu chuyện tròn theo những vòng bánh xe lăn! Tôi thiệt tình ngồi nghe mà nghe như cuộc đời đang lô xô nhảy nhót trước mặt mình! Thương gì đâu mà thương quá đỗi!


Có những câu chuyện, chắc chỉ có ngồi trên xe bus tôi mới nghe được, người thật, việc thật! Như hôm kia, ngồi kế bên bà má, chắc cũng tròm trèm tuổi má mình! Má đi trộm trạo từ Ninh xuống tận Bà Rịa thăm con, bận về má cứ ngồi trên xe thút thít! Má kể có đứa con gái, nó thương thằng thợ hồ hồi bận thằng này theo xe đò lên Ninh làm nhà cho người ta! Con gái bà thương thì bà chịu, chứ khép nó vào nếp không được, thiệt tình cái thằng bà dòm không ưa được chỗ nào. Đời thợ thuyền rày đây mai đó, nếu khổ thì chỉ khổ con gái bà chứ khổ ai! Rồi thì chuyện gì tới cũng phải tới, có ai ép uổng gì đâu mà đứa con gái cũng bỏ nhà theo người ta, ăn ở như vợ chồng! Rồi có con, cũng lại con gái! Bà đau như ai cắt đi núm ruột, dù già cả rồi đoạn ruột thừa nhiều khi cũng để không chứ có làm chi! Bữa bà đang ngồi trệu trạo nhai mớ cơm, nghe phong phanh Gái lớn gọi về, nó bảo chồng con dính H rồi, con cũng dính, con khổ quá má ơi! Bà bỏ dỡ chén cơm, cái ruột tự dưng mắc đau, còn đau hơn hồi Gái lớn bỏ bà mà đi. Bởi lần trước, đau thiệt nhưng bà biết, dù gì thì cái núm ruột nó vẫn còn đó, đau nhưng còn đó! Còn lần này, vậy là tiêu luôn rồi! Bà quày quả xách đồ lần theo địa chỉ con gái đưa, xuống Bà Rịa thăm con! Đoạn đường xa ngút ngái mà không dài bằng nỗi đau người mẹ! Xuống tới nơi thì dòm không ra con Gái lớn, nó ốm nhom ốm nhách, thằng chồng cũng đi miết hổng thấy mắt mũi ra sao luôn! Chỉ có đứa cháu ngoại, bụ bẫm, y chang má nó hồi nhỏ! Rồi bà năn nỉ kêu Gái lớn về, kêu hoài mà nó cứ lắc đầu, đời con khổ quá má, nhưng tội con làm con chịu, giờ con về còn làm gì má? Con mà về ai mà thèm dòm con nữa má, tía con từ bận con bỏ nhà có còn dòm tới mặt con đâu, hàng xóm cô bác có ai thèm nói tới con đâu! Đời con giờ coi như bỏ đi! Bà khóc lên khóc xuống, mày nói vậy chứ còn con mày, đời mày lỡ làng rồi mày tính sao với con mày? Tờ xét nghiệm còn hôi hổi trên góc tủ, con nhỏ con âm tính! Bây giờ cũng hổng biết tính sao, thôi con ở đây, kiếm cơm kiếm cá lo cho con con, bao giờ con lo hổng siết nữa thì con lạy má, má đỡ con một tay, nuôi giùm con con nhỏ, tội nghiệp con nghen má! Bà lại khóc, con dại cái mang! Đoạn đường về xấp xải, cái nón lá tuốt luốt trên tay bà cứ như muốn bay khỏi tay! Tôi thiệt tình muốn khóc, cuộc đời gì mà khổ quá vậy nè!

Bởi vậy mà có quãng, hơn bốn tháng tôi không thèm ngoắc xe túc tắc đoạn từ nhà ra phố! Tôi chuyển qua chạy xe máy, ngeo ngéo bò qua cả trăm cây số cũng chỉ để khỏi phải mắc công ngút ngát lòng mỗi chuyến sang xe! Nhưng chiều nay bỗng dưng thấy nhớ, nhớ những câu chuyện xoay tròn theo vòng bánh xe lăn! Chắc tại trên đoạn đường xa ngút ngắt, đường độc hành chỉ có mình ên khiến cho tôi buồn, qua đồng lúa xanh cũng im thút thít tự sướng chắc năm nay bà con mình vô mánh! Qua Trảng thấy dạo này bớt đi mấy chòi lá bán bánh tráng, muối ớt tự nhủ chắc lên đời, người ta không thèm bán mấy thứ đặc sản Tây Ninh nữa rồi! Qua những buổi chợ tan lòng cũng đơn độc bồi hồi, chắc ở buổi chợ nào, má mình giờ này cũng đang thong thả dọn hàng! Chạy xe máy một mình nhiều khi buồn muốn rơi luôn nước mắt! Nên bữa qua trở lại ngoắc bus để kiếm bạn đồng hành. Và khi đoạn về cả chuyến xe đầy ăm ấp những phận đời, biết đâu bỗng thấy yêu từng vòng bánh xe lăn kinh khủng. Trên những chuyến xe ấy, lòng khách thanh thản, bởi chắc ăn bạn đồng hành là những người đồng hương với mình, cùng chung một gốc gác, một lỗ rốn nắng cháy bạc đầu. Có hôm về quê, trúng ngày chay, cả xe hổng ai thèm dòm tới mấy món trứng cút, thịt thà, bởi cùng chung tôn giáo, tâm hồn chay tịnh đụng nhau rổn rảng!

Những vòng bánh xe lăn nối Ninh với phố, nối cả những phận đời gấp rãi qua những chuyến sang xe! Có người sợ chết nên chọn xe chất lượng cao, có máy lạnh, có khăn thơm, có truyền hình màu chiếu hài Hoài Linh cười rung cả ghế! Nhưng bạn tôi, ai chọn xe chất lượng tốt, đâu có thấy được những mảnh đời nhiều khi còn hay hơn tiểu thuyết, chậm rãi giở ra theo từng bận khách xuống, khách lên. Bởi đôi khi, ngồi lên xe là không chỉ có dòm về phía trước mà thôi! Dù gì cũng phải dòm sang bên, thấy nhiều thứ hay ho, chứ hổng phải là những hành khách mập lù, sang trọng thấy ớn, ngồi ngoe ngoác trong im lặng, cả chặng đường dài! Ơ hờ, đi bus cái thú là được nghe tiếng người, để biết là xe đang chạy, và mình đang sống chứ không phải đang ... lăn!

Quãng dài... dài ghê!

1 nhận xét:

  1. Mình thích đi xe bus, để mỗi lúc xe dừng ở bến xe Gò Dầu, chạy thục mạng để chen được một chỗ ngồi! Qua chợ Trảng khe khẽ hát bài Bến xe Tây Ninh! Yêu ghê! Mà bạn mình, ít khi đụng nhau trên hàng trăm bận đi bus, hay là người ta chọn xe chất lượng cao hết rồi! QUãng đời, biết khi nào còn gặp lại nữa trời?

    (Tự viết tự nhận xét, cho đỡ quạnh!)

    Trả lờiXóa