Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

MỘT NGÀY NÀO ĐÓ ....

Một ngày nào đó, nếu thấy tôi bụng phệ, vác cái thân óc ách chiều chiều đi uống bia là bạn sẽ hiểu! Lúc đó nhà tôi cao tám tầng, tiền chất núi trong nhà băng! Con rớt con rơi lụm hoài hổng hết! Cái miệng hại cái thân, đi công tác tới đâu hay tò te tú tí! Cơ mà tiền xài hổng hết, thì phải có người tiêu phụ, tiêu giùm! Tiền không mất đi cũng hổng sinh thêm, nó chỉ đơn giản là chuyển từ tay người này sang tay người khác! Chẳng hạn như tôi đi giao dịch ngoài cảng, đút túi anh em ngày nọ, người kia! Sau đó trúng mánh, mỗi chuyến vô mấy con số là chuyện giản đơn! Rồi nào là bất động sản, rồi đầu tư vàng, buôn lậu đồ cổ... Tiền tài như nước, mỗi bận xuống xe là kè kè vệ sĩ theo đuôi (y chang như bác TS. bên trường Bàng, đi đâu cũng cặp nách hơn hai chục thằng đô con, lực lưỡng! Sống trong sợ hãi bởi vì mình giàu có quá!). Tôi sống trong nhung, trong lụa! Bữa đi qua một cây cầu, tự dưng thấy lục bình trôi, tự do, tĩnh tại, thấy thèm bay luôn xuống cầu mà tự tử, bởi lâu quá lâu rồi không còn thấy lại tâm tưởng hồi năm nảo năm nao đầy khoáng đạt. Tôi ơ hờ, ôi tiền!

Một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành một ông già, bụng phẳng phiu, còi cõm như con tép. Sáng sáng chiều chiều tôi chống gậy cụm cạo, lúc lé đé hiên sau mở nắp dòm lũ cá bảy trầu nuôi hoài hổng lớn, thứ cá điền viên dân dã núp lùm ngoài bờ ruộng, ông già Út đem về nuôi trong khạp thử hỏi bao giờ nó mới lớn cho nổi.Lúc lại thấy tôi quỡn đãi ngồi chiêu ngụm trà, lật giở từng trang tri thức. Tủ sách mấy chục năm còm cõi rút nhặt giờ dàn ngang hai dãy, đông đúc, sum vầy! Cuộc sống chậm chậm nhón chân đi qua mà tôi - ông - lão vẫn luôn mỉm cười. Lúc lại thấy tôi lục đục trước sân phụ một bà già khác tóc trắng như mây như mơ, ốm nhom quét tước vườn rau. Hai ông bà già làm tới, làm lui coi mòi hạnh phúc dữ! Nói nào ngay chủ nhật con cháu mới tụ tập về có một ngày, quét đó, dọn đó rồi khi tụi nó đi, ông bà lại lục đục dọn tiếp! Con hai đứa, một gái một trai, đều sinh sống và làm việc ở thành phố! Hai ông bà già sau quãng đời bươn chải, nay hưu trí kiếm miếng đất quạu đeo nơi bờ sông một vùng quê! Đó là một tôi của sáu chục năm sau viên mãn!

Một ngày nào đó, tôi bỏ hết sách, hết tham, sân, si, gia đình, bà con, mối quan hệ để lên chùa. Sáng sáng, tối tối tôi trải mình qua lời kinh, tiếng kệ. Ơ hờ, thôi thì sau khi lăn lốc mình giữa chợ đời, bữa tôi rọi mình dưới dòng sông lặng, bỗng thèm một góc nào đó thiệt tĩnh để chậm chậm lại bản thân. Tôi bắt gặp giữa dòng ánh sáng của đạo, tôi bỏ bà vợ ngày nào cũng cằn nhằn chuyện tiền nong, cơm cháo! Tôi bỏ cái chỗ ngồi mòn đít ở văn phòng máy lạnh nằm chong ngóc ở khi trung tâm thành phố dày nghẹt người đẹp, tria đẹp, gái đẹp. Tôi liệng qua một bên những ưu phiền, mỏi mệt thế thái tình nhơn để lên chùa! Nơi đó tôi tìm thanh thản qua tiếng cá đớp mồi ngọt xớt, qua tiếng kệ chuông trầm khản của ông sư già, qua hương bông lài thơm thanh nhàn mỗi sáng, qua từng miếng đậu hủ, nước tương mỗi quãng cầm đũa... Một tôi thoát tục sau những trở trăn về cuộc sống, chắc lúc đó, đầu tôi trọc lóc!

Một ngày nào đó, khác với mọi ngày, tôi ngồi chong ngóc trên bàn thờ! Tưởng tượng như thế này, bữa tôi bị người ta ám sát, bởi tôi làm ông lớn, lắm tiền nhiều thế. Mà ăn tiền của dân nhiều quá, nên cái thằng dân bữa đó nóng mắt, dòm cái thằng quan lớn như tôi, có làm gì đâu mà giàu ơi là giàu, cái mắt lúc nào cũng chọc thẳng lên trời, cái tay chọc sâu vào túi người khác mà hút máu! Quân hút máu người, quân dã man. Và thằng dân đi kiếm một con dao bầu, nó chọn lúc thằng quan tôi đang tum húp dạy đời bà con mà nó xông thẳng tới! Một phát, tôi chết ngọt! Ảnh tôi trên bàn thờ cười như hoa héo, đời khổ thế là cùng, tự dưng làm quan lớn mà bị dân mình ám sát! Biết thế ngày xưa đừng chơi lobby để thằng dân nó bầu này, bầu nọ... Phải chi hồi xưa đừng ham hố cái ghế trưởng... Phải chi, phải chi... Tôi chết mà nhóc nhách cục tức! Cái ghế quan hổng biết bây giờ thằng cha nào đặt đít lên hả ta?

Một ngày nào đó... là một ngày nào đó! Bởi tương lai thì ai mà biết trước được hở trời! Tôi ơ hờ, hay thà mình cứ sống như mình đang sống, tương lai nằm gọn ơ trong bàn tay mình! Và từ bàn tay ấy, mỗi nhánh chỉ tay sẽ thay đổi từng ngày, chỉ cần mình trân trọng những gì mình đang có, thì chắc ăn, mai mốt, đường mình đi là chính mình vẽ nên! Vậy thôi!

1 nhận xét: