Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2015

Giọt buồn lơ lửng (Đến bao giờ?)



Mùa mưa đến. Khuya chưa kịp sâu, tiếng chó sủa ma lần theo từng góc xóm nhỏ, chưa kịp thấy ánh đèn đã thả vào đêm những mịt mùng, nhà trong quê nên một giờ đêm ra ngoài đường thì chỉ có một mình anh, tưởng như bị màn đêm hút trọn. Khuya ấy anh xách ba lô bay ra Đà Nẵng, ở Đà Nẵng được một đêm, chưa sâu chưa đằm chưa say nổi nắng và biển của xứ này, đã lọc cọc đeo ba lô nhảy xe cóc ra Huế. Đến Huế lúc chiều muộn, mưa đinh ninh! Anh kiếm một nhà trọ nhỏ, nằm gần trung tâm cho tiện đường đi loanh quanh. Có đôi lúc anh nghĩ, sao mình không kiếm một công việc gì đó, tự do thoải mái hơn, để tha hồ được rày đây mai đó và muốn mần gì thì mần. Cái ý nghĩ ấy bén rễ và cào sâu vô tâm trí của anh mỗi bận anh bứt hết số má sổ sách công việc để đi chơi. Hay chắc tại con người ta hay có cái kiểu đứng bên này sông dòm qua bên kia tưởng nước con suối trong hơn, nên cái ý nghĩ nó cứ sủi tăm theo từng bước chân anh cuối đất cùng trời. Và cái bận anh đi ra Huế, cũng đã là chuyện của những ngày trước.


Anh hỏi bạn thử ở Huế có chỗ nào chơi hay không? Bạn hiện giờ thì không ở Huế, nhưng bạn nói vui lắm, tính anh âm trầm như này, ra Huế chắc hợp. Anh hỏi sao vậy? Bạn trả lời gọn bâng bởi Huế buồn, thê thảm luôn. Anh gõ lóc cóc mấy tin nhắn, nói nghĩ sao vậy trời, tui mà âm trầm cái gì, hồi xưa đi học tui là cây hài và là đầu tàu cho mấy cái cuộc ăn chơi nhảy múa của lớp đó. Tin nhắn gửi lại, bạn bảo thấy người cười cười vậy thôi, chớ chàng sống âm trầm thầm lặng lắm, nên đi Huế, nếu được, hãy về với Huế. Thì đi, anh cũng không biết làm gì vào những ngày tháng bảy và mưa bít bùng như thế này! Hai thiếp mời đám cưới im lặng trong hộc bàn, anh kệ, cũng đã lâu lắm rồi kể từ ngày anh quyết định sẽ quen với cái việc quên đi những bữa tiệc tùng, hẹn hò và chờ đợi. Cuộc sống quanh quẩn một mình, riết rồi cũng đã lăn thành những vòng quen. Xe chạy qua hầm Hải Vân rồi bước vào địa phận Huế, nhìn ra ngoài với những núi non điệp trùng và sương khói ban chiều bãng lãng quá sức buồn, anh nghĩ trong bụng, khi nào đến Huế rồi, phải kiếm món nào thiệt cay, ăn cho bốc lửa, ăn cho đỏ phồng miệng lưỡi, một cách để quên đi miệng đời, và những mỉa mai đầy rẫy của con người. Huế, chắc là không thiếu món cay!

Bảy giờ hơn thì vào đến trung tâm Huế, ngay chỗ ngã ba anh quyết tâm gạt hết, bơ hết những lời mời gọi đi xe ôm, đi taxi, đi xích lô về nhà nghỉ. Thui thủi có một mình, anh quyết định cuốc bộ một quãng đường. Móc trong túi ra cái điện thoại cũ kỹ, anh nhắn cho bạn nói chàng trai năm ấy đã đến với Huế mộng, Huế mơ rồi này, mưa cũng đang rơi đầy, buồn thiu! Bạn nói ờ kiếm chỗ nào đó nóng nóng ấm ấm ấp ủ đi, tui đi ăn lẩu cay đây nha! Anh cười như mếu, lại là đồ cay. Thiệt bốc lửa. Bước vội qua một vũng nước, dấu chân nhòe nhoẹt, anh xách túi hành lý ghé một nhà nghỉ phía trước có giàn thiên lý thiệt hiền, cái nhà nghỉ tối thui, đèn lom lom nằm trong một con phố thưa người. Anh ở chỉ một đêm thôi, đêm đã quạnh vắng, và không cần một chỗ sang trọng, chỉ đơn giản có chỗ để ghé lưng, đặt túi hành lý xuống, thưa người càng tốt. Cô gái có gương mặt cũ kỹ, tóc mái bằng, nói giọng Huế rặt, ngồi thưa rỉnh thưa rảng ở quầy lễ tân, buồn hiu kiểu như cho dù nhà nghỉ này có đông hơn hay vắng khách hơn nữa, cô cũng buồn. Anh không có thói quen vẫy tay chào hỏi hay làm thân với người lạ, thói quen đó anh cất trong hộc tủ lâu lắm rồi, chắc có lẽ từ hồi anh qua tuổi hai mươi, hoặc là trễ hơn xí, khi anh biết nhìn cuộc đời bớt đi chút màu hồng, thêm đôi phần ảm đạm. Và đêm nay thì Huế cũng thiệt buồn, như cô em ở quầy lễ tân này. Anh đơn giản check in, hỏi cô gần đây có chỗ nào bán đồ cay Huế hay không? Và tối thế này rồi, còn chỗ nào để anh lông bông được. Cô gái nhả nhẽ trả lời mấy câu hỏi, không quá nhiệt tình không quá lãnh đạm, đủ thông tin, gọn gàng tẩn bẩn rồi lại quay lại với gương mặt buồn. Huế, mưa buồn, cô gái trước mặt cũng buồn!


Mưa không hết. Anh mượn đỡ cây dù, bước ra hàng ba, mùi bông thiên lý thiệt dịu, quyện vào với đất. Anh nhớ xưa lắm, có người cũng từng rủ anh hôm nào chủ nhật lên nhà người ta bẻ bông thiên lý, giàn thiên lý nhà người ta rũ lắm rồi, bông đầy, mùi thơm gay gắt, ngửi một lần nhớ mãi. Dạo đó anh đâm ra mê bài hát ở cuối lưng đồi, có giàn thiên lý và biết đâu đó, có người anh thương. Nhưng rồi tháng tư nắng gắt, tháng năm nắng nồng, tháng sáu mưa, tháng bảy mưa nặng hạt hơn nữa, thì giàn thiên lý bắt đầu rệu, mùi hương tản mác, cũng như người, không còn đến nữa. Anh không còn nghe bài ca thiên lý, cũng nhặt khoan hết vòng người. Chuyện dang dở anh cất sâu trong túi áo, bữa nay giữa đêm mưa buồn xứ thần kinh, đợt nhiên ngóc lên làm anh hổng biết làm sao, hổng lẽ khóc. Mưa nhễu qua vành dù, len vào tóc, anh dứt khoát bước khỏi hàng ba, đi qua giàn thiên lý, bước ra mặt đường. Đêm chưa sâu đã thấy mòi cô lẻ. Bóng anh hắt vào đêm những dấu hỏi? Tại sao? Và tại sao?


Định là sẽ đi ăn cơm hến. Khổ thiệt, anh ít khi đọc cái này hỏi cái kia, lặng im và lầm lũi. Đến lúc muốn thỏa mãn một nhu cầu nào đó, thì lại im re, không biết phải làm sao? Người ta nói mưa quá, ông chủ bán cơm hến không bán, đóng cửa chắc là đi úm ba la với nhân tình rồi. Lại thêm một người có đôi. Anh chán, nghĩ trong bụng thôi kệ, ăn đồ cay lại hành hạ bao tử, anh hành hạ mình cũng đủ rồi. Tìm đại một quán nào đó ở ven đường, ở Huế, lại đi ăn mì Quảng, lãng nhách. Đường về nhà nghỉ cũng tối thui, anh rẻo bước ngược lên dốc, xa xa là cầu Trường Tiền, đèn sáng, và màn mưa lất phất. Sông Hương tối thui, trời mưa nên không có nhiều thuyền bè trôi trên sông. Và dĩ nhiên là không có một cô em xứ Huế nào mơ mộng, tóc dài thả hồn trên những dòng chảy âm thầm sầu muộn vào buổi đêm mịt mùng heo hút như thế này cả. Anh đi bộ về nhà. Nghĩ rồi thôi mai mình sẽ dậy sớm, đi bộ vào Thành nội, rồi trước khi mặt trời đứng bóng, anh sẽ đi về. Huế buồn, nhưng chắc anh ép mình buồn hơn Huế, nên thôi, đôi lẻ không sánh cùng nhau. Tự nhiên, anh đâm ra ghét cái xứ này ghê!


Sáng ra, anh trả phòng, về nhà sớm. Nhắn cho bạn, nói cô ấy đã lầm, anh trai đây không thích Huế, không thích một chút nào? Bạn chưa tỉnh ngủ, anh đã đi, cô gái có gương mặt buồn trời sầu đất lở tối qua chắc đã tan ca, dòm hoài từ sau ra trước, cũng không thấy. Tin nhắn từ bạn gửi lại, lúc anh gật gù xe cóc đâu đó ở giữa Huế và Đà Nẵng, bạn nói vậy hả, ờ, chắc tại không có tâm trạng, thôi ráng lên đi, tao yêu mày! Anh cất điện thoại, không trả lời lại, bạn sẽ biết là anh đang nóng nảy cái gì đó, không sao, mỗi lúc gặp nhau, dù chỉ im lặng thôi, bạn cũng sẽ hiểu và anh cũng sẽ hiểu, đôi khi, im lặng không phải là không cần được nói, im lặng, chỉ là một cái cớ, để che giấu nỗi buồn. Xe ngừng lại ở chân đèo Hải Vân, cho khách đi vệ sinh. Trời mây và lộng gió, tối qua mưa, hôm nay sương mù dày đặc. Anh moi cái áo khoác dưới túi ra, tròng qua đầu rồi bước chân ra lé đé bờ vực, nghĩ trong bụng nếu như bây giờ mình không tiếp tục về lại nhà nữa, mình cứ thế biến mất vào trong biển mây này, chắc cũng sẽ thú vị lắm. Sáng thứ hai sẽ không có những có điện thoại, biểu coi thử coi tiền lãi bao nhiêu? Chiều sẽ không còn ai chạy nhong ngoài đường, bưng về mấy thứ lặt vặt làm trò tiêu khiển. Nụ cười thương mại vạn người mê sẽ biến mất. Những cuộc cãi vã và những con số nhập nhoạng không còn nữa. Đêm sẽ bình yên, ngày cũng bình yên luôn như không còn gì để gợi nhớ về một gương mặt người. Ý nghĩ thoáng chốc mọc lên rồi lặn đi mất tăm. Bị trì néo bởi những thứ khác. Chưa đành lòng dứt áo ra đi!

Nơi nào đó cách Huế gần một ngàn cây số. Có tiếng người khóc, vừa có một trận mưa to đêm qua, và một vì sao tắt lịm giữa trời. Những viên thuốc ngủ rơi vãi, một kiếp người. Một nhân sinh. Anh lần khân đứng mãi ở đèo Hải Vân, không gì lung lay được. Như một sợi khói, mỏng tang, nhưng bảng lảng day mãi không rời. Câu hỏi được đặt ra là, vì sao anh lại ở nơi này? 

(Phóng, từ một bữa lơ lửng giữa buồn!) 








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét