Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2015

Lại nói chia tay, một gương mặt người


Chiều nay cô đi. Đúng ra là hôm qua cô đi rồi, chớ nào có phải bữa nay đâu. Nhưng việc còn nhiều quá nên xin sếp cho phép được trù trừ thêm một bữa đặng cố giải quyết cho hết mớ chứng từ sổ sách còn đang đọng vũng chưa bơi đi được. Bữa cô nhận quyết định, bất ngờ thì là có, phải có, nhưng biết làm sao, rồi cũng phải có một hướng nào đó, chớ đâu thể lửng lơ ơ hờ tòn ten và lủng lẳng ở giữa như thế này! Chiều nay thì Dầu Hạ mưa, mưa thì buồn, hổng biết lòng cô có buồn hay không? Lúc chia tay với những gương mặt quen, dầu dãi gì thì cũng đã bốn năm quen mặt đặt tên ở cái xứ này, thấy cũng bịn rịn. Chia tay, kèm theo chút tình bịn rịn cho đúng kiểu buồn thương đa sầu và đa cảm. Chiều nay thì cô sẽ đi thiệt rồi!

Anh với cô được cho là thân nhau nhất ở cái xứ này. Anh học chung với cô từ hồi nhỏ, nhà lại là hàng xóm của nhau (sau này cô chuyển đi, đời dâu bể nên đâu ai hôm nay còn gặp mặt, ngày sau lại xa cách nghìn vạn trùng). Rồi lúc đi phỏng vấn, đụng mặt cô ngay tại cái chỗ này. Làm chung với nhau, nhận quyết định đi Dầu Hạ cùng nhau, anh với cô, coi như là duyên đẩy đưa từ thời thơ bé dài theo cho đến lúc mở mắt ra với đời. Anh đối xử với cô, nhiều khi không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là bạn, nên đối đãi nhiều thêm chút phóng khoáng, thêm chút khó khăn vì ... ai biểu cô là bạn của anh mần chi. 

Làm chung với nhau, ở chung với nhau (ở nhà tập thể) nên hiểu nhau đến từng cử chỉ, từng ý tứ. Nhớ hồi mới đi Dầu Hạ, tối tối anh với cô còn chăm chỉ đi tới nhà khách hàng đặng tư vấn đặng cố gắng huy động vốn. Anh chở cô đi tặng quà cho khách hàng, cô mặc váy nên đi đứng cũng khó khăn, anh ghé vai giành chút phần cực cho mình. Nhớ chở cô đi về nhà, đường từ Dầu Hạ về xa ngái, cô thả bên tai anh những điều như tui với ông có duyên quá trời ha, đi đâu cũng gặp. Nhớ lúc cô ngồi bên này tư vấn cho khách hàng mà anh bên kia cười rỉ rả vì hiểu nhau, vì biết là đang dụ lòng khách đó. Nhớ lúc lục trong tủ lạnh thấy trái bom Tàu má cô thòng theo mà cứ chọc cô miết vì thời đại nào rồi mà còn ăn cái thứ này. Nhớ cả những tối hai đứa ngồi làm việc, phòng về hết trơn chỉ có hai gương mặt già cỗi này lọc cọc gõ chữ với nhau, thấy mình thân hơn, hiểu nhau hơn từ những buổi làm việc đêm như thế. Nhớ cả những lần anh say, hú cô xuống mở cửa giùm, đường vô nhà vệ sinh phải ngang qua phòng cô, anh mượn cơn say giả vờ gõ cửa giả vờ kêu này kêu nọ đặng chọc cô mất ngủ. Và nhớ cả những lần anh xách xe chở cô về vì cô đi tiếp khách xa, uống đến mức không thấy đường về nhà. Nhớ luôn cả lần cô nhờ anh đi mua thuốc, cô bệnh mặt mày xanh lét anh nhìn sợ quá nên le te xách tờ giấy cô viết chạy ra nhà thuốc tây, mãi sau này anh mới biết đó là thuốc phụ nữ (anh chịu, chớ biết sao giờ vì mình là đồng nghiệp và bạn bè mà). Và cũng nhớ cả cuộc cãi vả gần đây nhất đẩy anh và cô đi về hai hướng không thể nào gần lại nhau được. Rồi thì cuối cùng thì ngày mai cô cũng sẽ đi, khỏi nơi này! 

Biết còn ai để anh giày vò mỗi bận bực bội nóng nảy trong người? Biết còn ai lâu lâu làm bánh, mấy cái bánh cô làm càng ngày càng lên tay, để bắt anh ăn rồi bắt anh phải khen? 

Biết còn ai mang theo quýt, để tối anh mần đêm có cái nhét vô họng? 

Biết còn ai nữa, để mỗi lần nhắc lại những ngày đầu tiên ở Dầu Hạ, có cô với anh là thuộc dạng "già cỗi nhứt vũ trụ này?". Bây giờ, anh thủ thỉ những câu chuyện một mình. 

Biết ai còn có thể chưa nói đã hiểu anh định làm gì? Và ai đó nữa, có thể hiểu cô định làm chi, khi chỉ cần cô chưa kịp nói. 

Biết còn ai đâu cho những nhắc nhở trong công việc, lúc nào cũng hối làm đi, làm chưa, méc sếp nghen! 

Và còn biết ai còn ai nữa cho những đoạn đường còn dài phía trước? 

Chia tay, lại phải chia tay một gương mặt người!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét