Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

Mây gió trở trời, nói chuyện đâu đâu



Mười hai năm đi học, dù lười biếng cỡ nào, anh cũng cố gắng viết bằng bút mực hero. Màu mực tím theo anh lớn lên cùng năm tháng. Bữa có người khen viết chữ đẹp, anh nói cũng bình thường mà, mà trong bụng cười phớ lớ, nét chữ là nết người. Người chữ đẹp, đa phần thường tốt tánh, anh nghĩ vậy!

Má anh không nhiều chữ, nhưng nghiêm khắc. Hồi anh mới đi học, mới tập viết chữ thì phải viết bút chì đã đành, nhưng khi bắt đầu quen mặt chữ rồi, thì một hai bắt chuyển qua viết bằng bút ngòi. Hồi xa xưa đó, tập vở trang giấy đen thui, bìa vở có hình con nai, giấy kẻ ô xấu quắc. Tuổi thơ của anh lấm lem trong mấy cái mảng màu tím rịm của mực Thiên Long. Nhớ hoài mấy trận chiến của tụi con nít, ghét nhau giận nhau toàn lấy bút ngòi ra quẩy mực lên áo. Nhiều bữa đi học về má nhìn hổng ra vì mặt mày xanh tím thấy mà ghê. Mực thì ngày một ngày hai đã phai, chỉ có kỷ niệm nghịch ngợm hồi còn mầm đậu đó, bao giờ mới vơi mới cạn cho đặng?

Cấp một thì má bắt, cô giáo bắt viết bút mực, đặng rèn cho cứng tuồng chữ, để bàn tay con nít lóng ngóng lịu nghịu vỗ được nét chữ hòm hòm đi! Lên cấp hai không còn ai bắt phải viết bút hero nữa, nhưng ai biểu đi học ở trong chùa, trường trăm năm nên kỷ luật thép, bắt tụi trò nhỏ đi thi phải viết bằng bút mực thì mới được chấm bài! Mầm non mới nhú cũng chưa quen với việc lả lướt bút bi, nên mỗi bận đầu năm học lại lót tót ra nhà sách sắm cây bút ngòi mới, cái nắp bằng đồng sáng choang, nhìn đã con mắt gì đâu! Rồi cũng học đòi theo tụi con gái, giả bộ kỹ lưỡng được dăm ba bữa. Kỹ lưỡng theo cái kiểu nhờ má đan cho cái đồ đựng viết bằng len, bỏ cây bút mực vô để giữ cho cái nắp hổng có trầy, lâu ngày đem ra vẫn rực rỡ tàn bạo. Mấy lần làm thử thấy cũng hay hay, vui vui, lâu lâu bưng cái bao ra chùi cái vỏ viết, mà làm biếng giặt, nên cái bao len đựng viết lâu ngày hôi rình. Bữa đi học móc ra sợ quá, giờ ra chơi lén lén đem vứt vô thùng rác. Cái nắp viết trở lại với cái công việc thường ngày, để dành cho mầm đậu lúc quỡn tay thì lật lên lật xuống, kỹ thuật đầy mình. Cây bút mực, bị anh đè riết tà ngòi. Sao cũng được, nhưng ráng xài cho hết năm học, hổng thôi xin tiền mua viết mới, sợ má la!

Mực để viết cũng phải có xíu cái gọi là bí mật gia truyền, hòng làm cho màu mực tươi, chữ viết thêm đẹp. Mỗi năm mầm đậu lớn thêm một lớp, mua thêm một cây bút hero mới, lại thêm một bình Thiên Long mới. Mầm đậu thì trung thành, bao giờ và lúc nào cũng chọn bình mực Thiên Long loại chai sứ nhỏ nhỏ đựng trong hộp giấy, mùi thơm dịu mắc ngây mới chịu. Bình mực cũ của năm học trước, xài chưa hết được mầm đậu bưng ra sử dụng lại. Mầm đậu mà, chơi ăn gian, đi học hay giả bộ chưa bơm mực nên nhờ bạn cho xí mực xài ké, bình mực xài cả một năm ít khi hết. Hai bình mực đó được chan qua, một tí mực mới, một tí mực cũ thêm một chít nước, quao lại với nhau thành ra mực không quá đặc, chữ viết vì thế cũng tươi hơn, chạy ro ro trên mấy trang giấy trắng học trò. Mầm đậu cũng kỹ lưỡng, viết bài cũng rõ ràng, hay có cái kiểu nếu chép bài không kịp thì biên ra nháp, sau đó về nhà còng lưng chép bằng viết mực lại, đặng vở đẹp. Má nói bây viết chữ đẹp còn có hứng học bài. Mà cái thằng bây hồi đó cũng nghĩ y chang vậy, vở sạch đẹp, rõ ràng học bài mau thuộc hơn.

Bài nhiều khi chưa thuộc thiệt, nhưng ai viết bút ngòi nhiều, sẽ biết, ngón áp út bao giờ cũng bị phù lên, vì đè nhiều, da tưa lên, có bữa chép bài nhiều quá, da bị tróc, rướm máu, đau muốn chết. Lên cấp ba, đã hiểu chuyện, dòm qua dòm lại nguyên cái lớp của anh chỉ còn vài ba đứa viết bút mực. Anh lại càng trân trọng, ít là quý, phải giữ gìn, chữ cũng cứng cáp, nhưng viết bài vẫn bị chậm. Lúc đi thi, đau khổ hơn vì bạn bè viết bút bi, viết ro ro, mình ên mình ngồi rị mọ, lúc hết mực hoặc cây viết bị khùng, quẩy mực ra sàn lớp, chỗ anh ngồi, từ tường cho đến sàn nhà, đều đầy vết mực vẩy ra. Bữa có dịp về thăm trường cũ, giả bộ điệu điệu vớt qua chỗ ngồi hồi xưa, thấy bức tường hồi đó chỗ anh ngồi, vẫn còn lại vài vệt mực chưa kịp phai cùng năm tháng. Thấy bình yên trân quý quá đỗi.

Rồi tự dưng ngồi tự đặt ra câu hỏi, chớ hổng biết bầy trẻ bây giờ chúng có còn viết bút mực hay không? Tay bầy trẻ bây giờ, lướt điện thoại, máy tính bảng nhanh như sấm như gió, mình hồi xưa tay chẻ nan vót lát đan sọt viết chữ chấm mực rị mọ đi qua hết thời thơ dại học trò. Ngăn sách cũ vẫn còn trân trọng giữ lại mấy quyển vở hồi xa xưa đặng cho mấy đứa cháu nhỏ ở nhà biết thời mầm đậu anh đã từng đắn đót như thế nào? Mà ai biết được đâu? Dưng chi ông anh khó tánh lại ngồi dòm chữ đón nết người. Lại nhớ cái chuyện đâu đâu mây gió giở trời như thế này, chán thiệt!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét