Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015

Lơ lửng xứ Tim




Nằm đọc mê muội Chờ em đến San Francisco của Thụy, kiến cắn bụng, định đi ngủ rồi nhưng đói quá, nên lóc cóc lôi từ trong tủ lạnh ra gói cốm mang về từ xứ Tim mấy ngày trước. Vừa nằm vừa nhóp nhép nhai vừa đọc sách, tự nhiên hứng lên lại nhớ về nơi này! Mưa nắng dãi dầu, một chuyến đi có quá nhiều thứ phải làm, quá nhiều người để thăm hỏi, có quá nhiều thứ để bắt tay chạm vô sờ, nắn, níu kéo. Đã qua rồi cái thời thương yêu được nhỏ ra từ những con chữ vô vị! Mới đầu, anh định là sẽ giữ nguyên những ký ức về xứ Tim ấy,trong lòng mình. Nhưng rồi biết đâu bỗng tự dưng ăn cốm làng Vòng, đọc sách diễm tình của Thụy (một người cũng đầy tự cao, tự tin, đi nhiều, học cao...) nên đâm ra quờn tay muốn viết một hai thứ gì đó! Cho xứ Tim này!

Anh thì đi có một mình. Theo đúng điệu hứng lên là đi! Đầu tháng năm anh đặt vé, giữa tháng năm anh xách đít lên và đi! Mưa tháng năm rớt hột vào cái ngày anh đặt vé ấy, một bữa trưa nắng Dầu Hạ xổ lồng, tối đó trời mưa. Ai biết có điềm chi không, nên thì thôi, đành nhắm mắt mà quất đại! Đôi khi ngẫm nghĩ, thấy sao mình có thể đủ dại khờ, để cho mất tiêu những lặt vặt nhũn nhặt đời thường, công việc đăng đăng đê đê, sếp thì bao giờ cũng áp chỉ tiêu, đồng nghiệp thấy trình đơn xin nghỉ phép thì nói thầm trong bụng thằng này lại đi nữa, đi mãi! Ngày cuối cùng trước bữa lên đường, bặm hơi trình cho sếp đơn xin nghỉ bằng một nụ cười chứa chan tỏa nắng. Sếp nói, đi đâu thế? Anh trả lời, nhẹ tơn, dạ không, nhà có việc bận. Hiền ngoan như chưa bao giờ lầm lỗi. Chiều đó, anh xách xe máy vượt trăm cây số xuống Sài, ở sân bay, kịp ăn một thứ gì đó người ta gọi là phở, có thịt bò, có ít rau và bánh. Trong cơn đói trệu trạo, anh thấy mình đang nhai nuốt và ngấu nghiến một thứ gì đó dở tệ. Chuyến bay đêm hạ cánh lúc mười giờ rưỡi tối, mưa cũng vừa tạnh ở Xứ này! 
Mưa. Chị gái nhắn tin nói mưa vừa dứt đó, em tới chưa? Ông anh trai quen cũng hỏi, mày tới đâu rồi? Liệu hồn kiếm đường về nhà đi, thiệt tình, toàn đi một mình, hổng biết vui vẻ kiểu gì. Mưa thì lạnh, lất phất liêu xiêu rớt vào lòng anh những mịt mùng. Nhờ có những lời hỏi thăm, chửi bới vu vơ đó, mà ấm lòng trở lại! Anh xách ba lô chạy lên xe bus, tan vào đêm để trở về nhà. Anh gọi xứ Tim này là nhà, vì đã từ lâu lắm rồi, có hẹn ước với nơi này! Ngồi trên xe, thói quen lại tót xuống băng ghế cuối! Mệt mỏi rã rời, anh trôi trong những lằn ranh chập chờn của cái chuyến bus đêm vào trong thành phố đó! Sáng hôm sau, anh dậy sớm, đi bộ giữa băm sáu phố phường Xứ Tim, ghé lại một quán cóc ven đường, ăn thật chậm món bún dọc mùng nổi tiếng, ăn thì ăn thôi chớ anh thuộc dạng dễ tính, ăn gì cũng được, no bụng là đủ rồi! Cái ý thức mở mắt ra thấy mình đang ở nơi khác, một nơi thiệt xa cái không gian mình đang ở, lúc nào cũng đem đến cảm giác sung sướng khó tả tuyệt vời. Cảm giác ấy, cho anh biết là anh đang sống, chớ nào phải trôi!





Tim tháng năm thì oi vô cùng. Đã từng được người ta dằn mặt trước, theo cái kiểu trong Nam nắng thì gắt vậy thôi chớ còn lâu mới bằng cái oi nồng của nắng xứ Tim này. Anh thì dại khờ mà, nên ai nói gì nghe nấy, ai biểu gì, tin nấy! Nhưng có thực tế trải qua rồi, mới biết là người ta nói thiệt, tin tưởng nhau đi, niềm tin - thời buổi này đúng là heo hút lắm, nhưng niềm tin mỏng manh dễ làm cho người ta đến với nhau hơn, trong công việc anh hay làm như vậy, tin vào lòng người. Và nắng xứ này không gắt gỏng chỏng chao như nắng xứ quê anh đâu, nhưng nóng thì vô cùng tận. Bữa đó, anh dang đầu trần chang bang đi xuống bến tàu, nắng nhảy múa trên gương mặt đen sạm của anh, nắng cười hỉ hả, nói vui quá ha, cười lên đi nào! Cười gì nổi giữa những bập bùng nắng nôi như thế. Nắng mùa này trở thành đặc sản, để nhiều khi nói về nơi ấy, nghĩ về nơi ấy, anh sẽ thè lè lưỡi ra mà than thở, nắng chi mà dữ dằn vậy nè trời!

Cũng không thể nào quên được một buổi tối mấy bạn già đèo nhau trên phố. Chạy lên cầu Long Biên, tìm một chỗ khuất ngay giữa cầu, kêu mấy ly trà chanh, một đĩa hạt hướng dương rồi kể chuyện ma cho nhau nghe! Mấy gương mặt mê mải chạy qua, đêm đó thì màu nhiệm quá. Anh nhớ như in lúc vịn tay trên thành cầu, lưng tựa vào lan can cây cầu sắt rỉ rả, đèn trên cao hắt bóng lẻ loi, mấy hột hướng dương kêu lách tách, những vòng khói thuốc chưa kịp tượng hình đã bị gió sông thổi bạt mất. Và tiếng những người ngồi cạnh bên rót vào tim biết bao nhiêu những ngọt ngào! Lúc chuông nhà thờ đổ báo hiệu ngày mới, muốn hét lên rằng đã qua một ngày mới nữa rồi, ngày xa Tim lại gần thêm nữa rồi. Chị bảo nơi này chưa xa đã nhớ, chưa về thì đã yêu! Anh hoàn toàn đồng ý như vậy!

Là một ngày đội nắng trên đầu, với một ly rượu vang được gia đình bác người Anh mời vì dạy họ vài câu tiếng Việt cơ bản ngay giữa Vịnh Hạ Long. Là một ngày rơm rạ với nước vối chè lam thơm thảo, giữa những nếp nhà đong đầy dấu thời gian, đi mà nhẹ nhàng vì sợ để rơi mất một khoảng khắc nào đó của làng cổ, âm thầm tiếng chuông của nhà thờ. Là những gương mặt bạn bè, những người đã chờ mình để dắt đi ăn một món ăn thiệt ngon mà nhiều năm trước đã từng buôg lời hứa hẹn. Là những trái mận chua chua được bạn nhờ người gửi cho, bạn thì ở xa, nói chắc còn lâu mới về lại Xứ Tim này, nên nhờ người nhà quẩy lên cho một đống mận, trĩu luôn cả vai vì một ân tình. Là mưa ở xứ này, cơn mưa trắng trời làm hơn nửa đêm mới trở về nhà. Và hơn tất cả, nơi này còn có quá nhiều thứ để khám phá, để yêu thương. Nên thôi thì cho những ngày ngắn ngủi, cho những yêu thương không vội, cho cái đêm nhiệm màu và điếu thuốc đầu tiên của cuộc đời, cho tất cả. Cho trái tim. Cho xứ Tim.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét