Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2015

VÔ TÌNH

27 tết, sáng sớm má lôi đầu dậy, biểu thằng con gỡ mùng ra cho má đi giặt. Trời lạnh cong, quắn quéo thế nào rồi hai má con cũng ngồi im re coi Chào buổi sáng trên đài vê một. Rồi má đi gỡ đồ trong máy giặt ra, con bắt đầu nghe kiến cắn bụng nên lục nồi cơm nguội lạnh ngắt chan nước mắt ăn ngon lành. Cha về. Má đi mua bánh canh chay, hơn hai chục n...ăm cha và má ăn chay rồi, lúc hồi thằng con còn lẫm chẫm, thành thử ra thằng con lớn lên ăn bầu, mướp, bí, khổ qua... còn rành hơn ăn thịt ăn cá. Rồi cha với má ăn sáng, con trai thì lại nằm vùi ngủ vùi, 27 tết mờ, tết mờ nên ngủ thay cho những ngày cuối năm hối hả và bận rộn.

Lúc trời hửng nắng, bước ra sân thấy hai ông bà già đang cuốc cỏ, đám cỏ rệu rã buồn hiu lâu không bám hơi người, đời cỏ những phút cuối cùng, vừa may, còn được tay người sưởi ấm. Cha chặt luôn bụi bông trang - hồi trồng, má nói để có cái ngày chay cắt vô cặm bình bông ông Táo - mà bàn thờ nhà có bao giờ thiếu bôg chưng đâu, nên bụi bông trang mọc ơ hờ, sáng nay ứ hự, bị cha đốn đi không thương tiếc. Cây mai còi, mới lối mười lăm, qua rằm đã bị má lôi ra tuốt lá, nay lọc non lú nhú, nụ nở thè lè, dòm thấy mùa xuân tuốt luốt phía cửa xa. Chưa mua cúc vội, vì năm nay có ba mươi, giao thừa ngày ba mươi, nên cũng có thời gian đặng dọn dẹp, chưa vội.

Thằng con sắp sải bận đồ, đóng vó nói con đi lên đây xí, rồi về. Bóng nắng xéo xiên trên bề mặt cỏ, đường quê thênh thang, chuyện nhà còn dang dở. Bóng má bóng cha liu xiu bóng nắng, mái tóc phất phơ bạc hết cả ngày mới tết đến xuân về. Thằng con hí hửng chạy đi. Sau lưng không còn là nắng, trọ trẹ những khói. Vô tình, chuyện nhà cửa chưa xong, hay ho chi quản chuyện đời người và thiên hạ.

Trưa đổ bóng. Thằng con trai về. Đói bụng, lục cơm. Nhai trệu trạo, chê sao mấy cái củ cải nhai nhách má. Má nằm ngủ, giấc ngủ vật vờ, nói mệt quá, sáng cha với má dọn mệt, mấy thứ đồ chua với muối sẵn đó thì ăn đi, không làm đồ ăn nổi. Rồi má nằm ra ngủ. Từ bận cha đi ngồi tộc rồi, nhà trước nhà sau lủi thủi lui thui mình ên má. Ngày tận năm tàn cha tạt qua nhà rồi đi, hỏi cha đâu má nói cha mày chạy lên Ban đại diện, chắc mơi mới về. Tóc má dài, mấy sợi phơi mình trên bệ rửa mặt. Thằng con rửa tay, lấy lược chải đầu, gỡ mấy cọng tóc rồi, óng ánh bạc màu. Tóc mẹ thì đã phai màu. Thấy tự nhiên sao sáng nay không ở nhà làm phụ cha với má. Nhổ cỏ cũng được, quét giáng nhện cũng được, bưng mùng mền ra sân phơi, đem bình bông ra súc, lấy giấy báo lau cửa kiếng, tưới mấy chậu bông giấy cả ngàn năm không được tắm rửa... Hay đơn giản, là ở cạnh cha với má. Năm tận tháng tàn, thử hỏi còn bao năm nữa với những bóng nắng liêu xiêu này. Cây cao và bóng cả.

Đâu chỉ có nắng gió mây mưa thời gian cỏ cây là vô tình.

Ngay chỗ này cũng có nguyên một thằng con còn vô tình hơn gấp bội nữa nè. Cao xanh ngó xuống mà coi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét