Bên cạnh những đêm ngủ lang trên xe trong những chuyến di chuyển từ
thành phố này qua thành phố khác, bên cạnh những đền đài âm thầm, những
khuôn mặt người thoa thanaka rựng lên trong nắng, dáng longi lệt phệt
rót vào hồn người, bệt trầu phai trên mỗi góc phố... Anh gói theo về làm
quà những ánh bình minh rạng rỡ, của ánh tà dương huy hoàng. Nếu nỗi
nhớ ăn được, chắc anh đã đem ra nhai rôm rốp nỗi nhớ tan hoang rồi.
Là ánh mặt trời và hoàng hôn chưa tắt phía cuối chân đồi
3. Chạy theo ánh mặt trời (a)
Để
có đủ thời gian đi ngắm mặt trời mọc ở Ubein, theo dấu ngựa lóc cóc
khắp Bagan, ở Yangon thì uống nước mía và lạy Phật ở Swedagon, leo đồi
leo núi lên ngắm Golden Rock và cuối cùng là xuôi thuyền đi Inle, thường
Mphải kéo dài từ năm đến bảy ngày. Đó là hành trình thông thường của
dân bụi đi Burma. Anh không có thời gian, anh chỉ có đúng ba ngày và ba
đêm cho chuyến đi chớp nhoáng về miền đất Phật. Vậy nên anh vạch ra cho
mình ba điểm đến: Mandalay, Bagan và Yangon. Lúc bắt đầu đặt vé, anh đã
nghĩ rồi làm cách nào mình đi cho bằng hết ba điểm này?
Anh chọn
Mandalay làm điểm dừng chân đầu tiên, từ Bangkok. Máy bay đáp xuống sân
bay Mandalay, nhỏ xíu, quạnh quẽ lúc mười hai giờ rưỡi. Cảm giác đầu
tiên Mandalay gõ vào lòng anh những nhịp chập chùng. Không phải lần đầu
tiên anh bước qua những sân bay lặng lẽ và nhỏ bé như thế này, nhưng
Mandalay đem đến cho anh cái cảm giác thật bình yên, nhỏ và bình yên
thật khác. Hình ảnh những người đàn ông và đàn bà, trong bộ longi bước
đi nhỏ nhẹ, đôi lúc họ sẽ ngừng chân, sửa lại bộ longi giữa chốn người
qua cứ nhẹ như không. Anh ấn tượng với hình ảnh ấy. Phố vẫn đông người,
đã qua biết bao đổi thay của thời cuộc rồi, nhưng người ở nơi này vẫn
giữ nguyên những nếp sống từ rất nhiều nhiều năm về trước. Truyền thống,
là những thứ quý giá mà nơi anh ở, đã dần bị mơi một đi, phai lợt đi ít
nhiều rồi.
Sân bay Mandalay nằm ở ngoại ô của thành phố, cách
trung tâm khoảng 45km. Ít người biết sân bay nhỏ bé này lại là nơi sở
hữu đường băng dài nhất châu Á (hơn 4.000m, trong khi Tân Sơn Nhất của
mình chỉ khoảng hơn 3.000m thôi). Anh di chuyển vào thành phố bằng
shuttle bus của hãng bay. Trên đường trung chuyển, anh ngồi cạnh cô gái
trẻ - Carol, người Đức, dân Berlin. Cô gái trẻ trung, sôi nổi và thân
thiện, kể mãi cho anh nghe về chuyến đi bụi đầu tiên của cô, ngay sau
ngày tốt nghiệp đại học. Cô ngạc nhiên trước một Bangkok tràn đầy màu
sắc của những chiếc xe máy, kẹt xe, của chùa chiền và những nụ cười. Anh
nói với cô hãy đến Việt Nam để thấy cuộc sống đường phố nơi này còn thú
vị hơn nhiều. Anh cũng hẹn cô nếu đến Việt Nam, hãy báo cho anh biết
nhé. Những câu chuyện trò lặt vặt làm cho quãng đường di chuyển ngắn
lại. Nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy toàn cây cỏ và những trảng xanh
vắng ngơ ngắt. Mùa thu đi qua nơi này, chỉ chừa lại trơ trọi có nắng và
những vệt khói xe tản mác sau mỗi chuyến shuttle bus đi qua. Thật sự
ngoài chiếc shuttle bus của mình, anh không còn thấy chiếc xe nào khác
di chuyển lại qua trên con đường trải nhựa láng e nữa.
Xe vào
Mandalay lúc khoảng hai giờ chiều. Anh nhanh chóng phác thảo ra cho mình
một lộ trình di chuyển để kịp thời gian bắt xe bus đêm từ Mandalay đi
Bagan vào lúc tối muộn. Mandalay nằm ở Thượng Myanmar, là thành phố lớn
thứ hai ở Burma, thuộc vùng Mandalay rộng lớn. Tính ra, chỉ có khoảng
bốn giờ đồng hồ cho thành phố sôi động và náo nhiệt bậc nhất ở đất nước
này. Xe cộ chạy như mắc cưởi ở trên đường, đơn giản thôi, anh đang ở khu
trung tâm Mandalay mà. Bến xe bus AirAsia nằm rất gần King Palace.
Đường phố rộng và rất thoáng. Phương tiện trên đường có xe máy (anh hơi
ngạc nhiên, sao lại bảo ở Burma chính phủ cấm xe máy mà), xe lam, xe bus
và nhiều xe hơi. Dân đa phần mặc longi, nhét điện thoại di động bên
hông, chạy ào ào trên phố.
Nhưng người vẫn đi bộ. Những người đàn
bà vận longi khoan thai giữa ánh nắng mùa thu dát vàng trên những nẻo
đường. Giẫm lên những vệt trầu phai trên phố, anh bắt đầu hành trình
ngắn ngủi khám phá thành Mandalay. Cánh chim bồ câu sải cánh tung trời,
trời thu Burma không quá gắt gỏng, thoảng chút hương xa nhè nhẹ như chào
mời người bạn lạ xa. Anh đeo ba lô đi bộ hàng cây số, từ bến xe Air
Asia đi King Palace. Vọng canh kinh đô hoàng triều cuối cùng của Miến
Điện thâm trầm nơi xa, phía ngoài là hào sâu, mặt nước phẳng lặng êm
đềm. Bờ bao Hoàng cung bao đời nay là mạch nước hào xanh với những hàng
cây phủ bóng này. Không gian trưa tĩnh lặng, anh bước vô cổng, do không
có bản đồ nên anh vào nhầm cổng rồi, không gian trưa trở nên nóng nảy vô
cùng. Cuốc bộ hàng cây số rồi, giờ lại nhầm cổng, ở Hoàng cung, khách
nước ngoài chỉ có thể vô mỗi một cộng cố định nằm ở phía Tây, vé vào
cổng là 6usd mỗi người. Anh bỏ cuộc, đứng ra đường vẫy taxi, những chiếc
xe taxi chạy vụt qua, không giống như ở nơi anh ở, nếu taxi có khách,
đèn hiệu sẽ báo, anh sẽ nhận biết. Nhưng ở nơi này, taxi cứ chạy hà rầm.
Sau hơn nửa giờ đồng hồ bươn mặt ra đường vẫy taxi nhưng kết quả toàn
là những cú vụt qua không chút gì lưu luyến, anh mất mát rệu rã đánh
liều vẫy đại những chiếc xe bus công cộng. Những chiếc xe ken đặc người,
những gương mặt người với thanaka rưng rức. Đông và quánh đặc.
Nhưng
xe bus cũng không thèm đoái hoài đến người phương xa. Anh đau khổ nhận
ra trời ơi nếu như lúc nãy ở cổng vào King Palace - cái cổng có vọng
canh bằng gỗ, muốn qua phải đi qua cây cầu gỗ tếch nhỏ đẹp rụng rời. Ở
đó, có mấy cậu thanh niên chạy xe ôm cứ nằng nặc đòi chở anh qua bên
phía cổng Tây, nhưng cái đòi tiền cao vói nên anh thẳng thừng từ chối.
Bây giờ thì nắng mùa thu giữa trưa xiên xẹo soi mặt anh thẩn thờ chán
nản. Định bụng kiếm đại bác xe ôm nào đó nhờ chở đi quá vội, nhưng mà
trời cũng phũ phàng với lòng người. Những người anh đinh ninh làm nghề
xe ôm - thì họ có hai chiếc mũ bảo hiểm, đứng ngồi nơi ngã ba, ngã tư
đường - anh hỏi đều lắc đầu không phải là dân xe ôm rước khách dọc
đường. Cuối cùng, anh nghỉ lại bên đường, thất thơ thất thiểu, mùa thu
đi qua thấy chán mất một nửa. Vọng gác Hoàng cung nhìn từ xa cho đến lúc
chạm đến gần tay cũng thấy ơ hờ, hào nước xanh trong đẹp đẽ làm chi để
soi bóng người mệt mỏi. Hàng cây bao quanh in bóng lúc nãy thấy mát mẻ
tươi ngời giờ bỗng dưng đâm ra nổi quạu, cây cao bóng cả che mát mặt
người nhưng chân vẫn phải bước, phải mỏi vì đường xa, xe cộ đông, mặt
người thì nóng. Những lúc như thế, anh tự hỏi, có đáng phải khổ sở như
vậy không?
Có đáng phải khổ sở như vậy không? Câu hỏi ấy anh lặp
đi lặp lại suốt quãng đường đi của mình. Chuyến đi khẳm vì bụi, lọc cọc
những mồ hôi và cực nhọc. Nhưng có trải qua rồi, ai nghĩ sao anh không
biết, chỉ tự chân thấy vui và xứng đáng để anh trốn làm bỏ đi tang bồng.
Anh ngồi giữa gốc cây nơi ngã tư đường, rồi có anh tài xế taxi quay
lại, nói lúc nãy tôi thấy cậu vẫy bên đường, tôi quay lại là để chở cậu
đấy, lúc nãy tôi đang bận khách, giờ tôi đã quay lại rồi. Rất nhanh, tôi
leo lên taxi, nói nhanh với anh rằng chiều nay tôi phải đi Bagan rồi,
bây giờ là ba giờ hơn rồi, tôi muốn đi một vòng Mandalay, anh có ý kiến
gì hay không? Anh tài xế - tên gì tôi quên mất - vui vẻ nhiệt tình vạch
ra cho tôi một số điểm đến: đừng đi Hoàng cung, nó sát bên ấy, nhìn bên
ngoài vọng gác lầu cao hào sâu đẹp đẽ, chễm chệ nhưng bên trong chả có
gì (anh ngờ rằng chắc do người ta là dân nơi đây, uống nước nơi này, nên
thấy trong hộp là những thứ bình thường quá đối, chớ với anh, chắc chắn
mở hộp ra, sẽ có nhiều điều để khám phá chớ), Hoàng cung có tốn phí, 6
USD cho một lượt ra vào, cậu đừng đi. Đầu tiên đi Mandalay Hill, sát
bên, gần xịch, chạy một phút ba mươi giây là tới. Xong rồi thì đi chùa,
đến Mandalay mà không đi chùa, là thiếu sót, nhưng ủa, có nhiêu đó thời
gian hả, đi MahaMuni thôi vậy, chùa này to lắm. Đi tu viện Shwenandaw
nữa, và cuối cùng, chốt hạ khi ngắm hoàng hôn ở cầu Ubein. Rồi thôi,
thỏa thuận giá cả xong, lên đường. (Thực sự anh biết giá thuê xe như thế
là đắt, nhưng sau những dãi dầu nắng nóng, anh cảm thấy thôi thì nhiêu
đó cũng đã đủ rồi. Vả lại, anh taxi cũng vui vẻ và nhiệt tình, dáng
người mập mạp râu quai hàm nhìn lún phún nói chuyện có duyên. Gặp nhau
là duyên, thì nên kết. Vậy thôi!)
Duyên đưa anh đến, duyên đưa anh về. Bắt đầu hành trình chạy về phía mặt trời
The 7 Best Casinos Near Reno - Mapyro
Trả lờiXóaReno is a short walk from the Reno Casino and 목포 출장안마 is open daily 고양 출장샵 24 광주광역 출장샵 hours. The casino is home to 부산광역 출장안마 several notable casinos, 포천 출장마사지 including the Hard Rock Hotel & Casino.