Anh là người nhà quê, anh không có thói quen thức quá khuya. Từ
hồi còn học phổ thông ở quê, mặc dù học trường chuyên lớp chọn, lại là
lớp chuyên toán, nghĩa là muốn cho bằng bạn bằng bè thì anh phải thức
khuya dậy sớm cày tối ngày. Nhưng anh vẫn giữ thói quen sau tám giờ tối
là mắt líp díp lại và chỉ muốn đi ngủ.
Sau này xuống Sài
học đại học, anh lại học trường Thương, ngành Kinh tế không đòi hỏi anh
phải thức đêm thức hôm học hành túi bụi nên mặc dù đêm Sài nào cũng sáng
choang đèn nhưng anh vẫn cứ tít thù lù ngủ mê ngủ muội. Đến khi tốt
nghiệp ra trường, công việc đủ bận rộn để cuối ngày, khi buông hết mớ
giấy má sổ sách bằng khoán thu nợ, thu lãi... ra là đủ để giấc ngủ không
mộng mị kéo tới đánh bạn với anh rồi. Nhiều khi anh nghĩ, hay người yêu
của mình là ngủ, một kiểu như đẹn ngủ, cứ đến giờ là phải buông mọi thứ
mà tỉnh bơ đi ngủ thôi!
2. Những đêm không ngủ
Những
ngày cuối tháng chín, bạn anh gửi tin nhắn qua facebook, rủ rê bây giờ
Hà Nội vào thu rồi, đẹp lắm, đi đông đi tây gì mà sao chưa ra ngoài này
chơi. Anh nói để anh cố gắng sắp xếp công chuyện, rồi ra ngoài đó. Anh
nói vậy chớ cũng thấy ngại. Bởi vừa hết tháng chín, bước qua tháng mười,
anh xách ba lô lên đường. Địa điểm là một quốc gia khác, ngoài vòng tay
với. Trong nhật ký hành trình, anh ghi chễm chệ chuyến đi qua ba quốc
gia, năm thành phố. Và nhìn đi nhìn lại, hơn phân nửa là những đêm không
ngủ.
Đêm đầu tiên anh ngủ ở sân bay Don Muong, sân bây Don Muong
coi như đại bản doanh của các hãng bay giá rẻ, có Air Asia và Nok Air.
Mới đầu cũng sợ, vì nào giờ anh đi bụi nhiều, nhưng ngủ ở sân bay thì
chưa bao giờ. Thêm kinh nghiệm ngày trước có lần đi Bangkok, cũng chuyến
bay đêm, định ngủ ở đây nhưng sân bay lại vắng vẻ quá, không phải vắng
vẻ mà là nhìn đâu cũng những gương mặt xa lạ, lần đó, anh cũng đi một
mình. Những lần đầu tiên bay nước ngoài lúc nào cũng đem lại cho anh
những nỗi lo sợ, nhiều khi cầm tiền mặt trong người cũng sợ, thảng hoặc
cái passport để trong túi cũng lâu lâu lại móc ra dòm chừng. Những nỗi
sợ làm bạn với anh suốt dọc dài của những chuyến bụi đầu tiên.
Lần
này thì khác, anh tự tin hơn hẳn. Máy bay đáp xuống Don Muong cũng hơn
nửa đêm rồi. Do sáng ngày mai anh phải bắt chuyến bay từ Bangkok đi
Mandalay vào lúc mười giờ sáng, không kịp thời gian để vào trung tâm
Bangkok kiếm hostel ngủ, nên vừa check in vào Thái Lan là anh vòng qua
khu Departures tìm chỗ trú. Don Muong khá nhỏ nhưng đêm về thì bao la
chỗ để dân đi bụi như anh tha hồ vạ vật. Lên tầng hai, cả một sảnh dài
với nhiều dãy ghế sẵn sàng làm chỗ ngả lưng cho những bạn đường gió bụi.
Do cả ngày sử dụng điện thoại nên anh phải kiếm chỗ nào có ổ cắm để
charge pin. Và chỗ của anh, là một cái ổ gần toilet, kệ, đi bụi mà, nên
anh cũng chẳng để ý gì hết trơn.
Đêm đầu tiên cũng vật vã trôi
qua. Anh không ngủ sâu được vì trần nhà lúc nào cũng sáng choang ánh
đèn. Ngồi kế bên là mấy đứa choai choai vừa nhậu vừa tám đủ thứ trời bể.
Ngủ ở sân bay mà ghế thì không liền nhau nên người chia làm mấy khúc.
Đi bụi mà nên dù lạnh và giấc ngủ cứ chập chờn chập chờn nhưng cũng cố
gắng vỗ về những khoảng ngắn được nghỉ ngơi như thế này. Trời sáng lúc
nào cũng hổng hay vì đèn ở sân bay cứ bật suốt. Anh quơ quào tỉnh dậy
khi xung quanh líu ríu tiếng nói. Sáng rồi. Cả một đêm bị giam hãm trong
cái không gian đóng của sân bay khiến anh càng thêm mệt mỏi. Kiếm một
gian hàng nào đó bán đồ ăn sáng, anh mua vội một hộp cơm bò xào bỏ vào
bụng. Xong rồi lại loay hoay check in cho chuyến nối từ DMK đi Mandalay.
Lúc chín giờ, anh vào khu vực chờ. Mười giờ máy bay cất cánh. Mười hai
giờ trưa đáp xuống Mandalay. Ngẫm ra thì vòng quay của anh bắt đầu bằng
tô bún mắm ở Dầu Hạ chiều hôm trước. Tối đó đã có mặt ở Sài Gòn, ngồi ăn
bánh tráng nói chuyện ta bà với thằng bạn chí cốt (mỗi bận anh đi xa,
bạn đều ra sân bay để hóng chuyện, chắc có mình nó, là được anh chia sẻ
mức lương của anh! Nói để biết, bạn thân!). Khuya anh vạ vật ở Bangkok,
sáng ăn sáng ở Bangkok, trưa lại hít khí trời của Mandalay - một thành
phố khác nữa thuộc về Myanmar. Hai chuyến bay nối liền vào chuyến hành
trình - vẫn chưa được tắm và ngủ nghỉ.
Đêm thứ hai anh lại còng
queo trên xe bus. Anh có chuyến xe đêm cùng ngày đi từ Mandalay ngược
lên Bagan. Đoạn đường dài hơn 250 cây số. Xe bus của nhà xe gốc gác
Trung Quốc, anh tài xế người bản địa - người đã cho anh cái cảm giác
chạy đua với ánh mặt trời suốt cả chiều hôm ấy khuyên anh đừng đi Shwe
Man Thu, vì sẽ phải đi chung với rất nhiều hành khách Trung Quốc. Anh
tài xế trẻ lắc đầu, theo cái kiểu bọn đấy là chúa phiền. Nhưng anh mặc
kệ, nhà xe ấy có tuyến rời Mandalay đi Bagan trễ nhất. Anh thì chỉ đơn
giản là muốn kéo dài ra khoảng thời gian mình đến bến Bagan. Đó lại là
một đêm không ngủ. Xe rời Mandalay lúc 9h30 tối. Khuya ngật ngầy vì
lạnh. Lạnh đến cóng hết cả chân. Những chuyến xe đêm với máy điều hòa
bật dù nhiệt độ trung bình cũng đủ để người ta tê tái. Trời thu mát mẻ,
đêm thu lại lạnh đến buốt hết cả lòng.
Những chuyến đi của anh,
theo một cách nào đó, dù vô tình hay hữu ý, cùng đều giáp những ngày
trăng tròn. Trăng mười ba tối nay đã đượm màu vằng vặc, ánh trăng treo
trên những bóng cây, soi rõ cả đường chữ nhất trên bàn tay anh. Bàn tay
chữ nhất, má nói thằng này lớn lên sẽ là chúa ngang tính, vân tay nó có
một đường ngang phè thế này mà. Và tối mùa thu ấy, trăng mười ba soi bàn
tay anh bằng thứ ánh sáng dịu nhẹ. Đường quốc lộ từ Mandalay đi Bagan
chỉ có mỗi ánh trăng làm bạn, nên trăng dịu dàng, trân trọng cả những
người nhỏ bé, rệu rã theo từng vòng bánh xe lăn. Xe nghỉ giữa chuyến
hành trình cho hành khách xuống gửi tình yêu vào lòng đất. Ánh trăng soi
những bóng cây trong đêm tối. Cây ở đất nước này mang hình thù rất đỗi
lạ lùng - như những con quái trong truyền thuyết, trong ánh sáng trăng
vời vợi, đẹp đến lạ lùng. Nếu không tiếp tục chuyến đi, anh chỉ đơn giản
ước rằng thời gian hãy dừng lại, ánh trăng này, ánh sáng này, cây cỏ
hình thù và cảm xúc này, hãy giữ nguyên, để anh tản mác trôi trong không
gian dịu kỳ và đậm màu liêu trai ấy. Xe đến bến New Bagan vào lúc 2h
sáng. Bước xuống bến xe mà anh ngỡ ngàng, phần vì mệt phần vì theo kế
hoạch anh không có đặt hostel trước ở Bagan này. Một ngày dành cho
Bagan, một ngày chạy đua theo những dấu chân Bagan. Ánh trăng khuya bị
ánh sáng hắt ra từ mấy ngọn đèn nên bến xe khuya vắng soi rõ những gương
mặt người xa lạ. Cánh tài xế xe ôm vây lấy, tiếng người nói tiếng Anh ồ
ề, tiếng thở nặng nề, tiếng của trái tim anh rung lên mạnh mẽ. Đêm vẫn
chưa qua, ngày vẫn chưa lên, bình minh vẫn chưa rạng ở phía chân trời.
Nhưng ờ thì đó, lại là một câu chuyện khác, thuộc về Bagan mà thôi!
Và
Bagan vẫy tay lưu luyến chào anh vào buổi chiếu ngày hôm ấy. Chiều ấy
trời đã quang, mưa đã tàn, nắng cũng héo hắt trên những đền chùa thành
cũ. Xe taxi chở anh ngược lại đoạn đường mà vừa sáng nay anh đi qua. Bến
xe New Bagan vừa mới xây xong, anh - sau một ngày gió bụi, đi quanh
quẩn ở những nhà xe để xin tắm nhờ. Có chỗ tắm rồi, khuất sau những dãy
nhà hai tầng - trụ sở của các nhà xe đi khắp các vùng xuất phát từ
Bagan, có một thùng phuy đã cũ. Anh bạn - chắc là nhân viên của một
trong những nhà xe ấy, vui vẻ chỉ cho anh chỗ tắm. Anh hỏi, chỗ này à?
Nó gật đầu, chỗ tắm lộ thiên. Cứ việc hòa cùng thiên nhiên, không che
đậy gì cả, cứ thế mà tắm. Anh hoảng hồn, dù rằng ba ngày rồi chưa được
giải phóng khỏi cái mùi mồ hôi, mùi chua loét của những chuyến xe đêm,
của những bước chân bụi mù không mệt mỏi, nhưng anh vẫn ngại. Anh đi
vòng vòng hỏi xin chỗ tắm khác. Cuối cùng, anh đánh bạo khỏi xin khỏi
hỏi cứ tông đại vô một nhà tắm dành cho nhân viên của một nhà xe nào đó,
mang theo ba lô, xối đại mấy gào nước lên người. Ôi nước, mát lạnh và
tuyệt vời. Anh không thuộc dạng người quá kỹ lưỡng, nhưng thói quen của
anh là một ngày phải ba lần xối nước lên người, dù nóng dù lạnh cũng đều
là như vậy cả. Sáng dậy anh đi tắm trước khi đến sở làm. Trưa đi làm
về, ngủ nhanh và trước khi đi làm, anh lại đi tắm. Bữa chiều, anh sẽ tắm
lại trước khi ăn cơm, trước khi đi ngủ. Thói quen tắm táp khiến cho anh
cảm thấy không còn gì hạnh phúc hơn nữa khi đã qua ba ngày rồi anh
không có một giọt nước trên người. Bằng niềm hạnh phúc vô bờ bến vì cuối
cùng cũng được sạch sẽ, anh leo lên xe. Chuyến xe đêm vượt 7.500 cây số
từ Bagan đi Yangon.
Về tới Yangon, là như về tới thiên đường. Ở
đó, anh sẽ có một đêm nghỉ tại hostel. Nhưng vấn đề là, anh vẫn chưa đặt
trước nhà nghỉ nào cả. Anh đem theo một danh sách dài những hostel đã
tìm kiếm trên mạng. Đó cũng là một câu chuyện dài. Anh sẽ trở lại.
Nói gì thì nói thì đã thấy bụi mù cuốn lên theo từng dấu chân anh đi chưa, hỡi người?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét