Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

Thái Lan, Thái Lan (1)

1. Bạt
Vì mình chỉ thích đi phượt một mình, đi xa, đi để lớn.

Bữa quỡn quỡn mình trèo lên trang phượt, thấy có bạn rủ rê đi chơi, đi Thái Lan, đợt mừng 38 năm giải phóng đất nước. Mình cũng hú hoạ quăng còm đặt gạch đi chung, cho vui, cũng chưa biết có đi được hay không? Vì quãng đó là trước tết, thời gian còn dài, và công việc cuối năm thì thôi rồi là bận rộn. Mang cái tư tưởng là đi cho biết, đời còn dài, tuổi trẻ mình còn hăng hái, nhiệt huyết dâng trào đầu non cuối bể, cuối cùng rồi cũng lò dò lên mạng, đặt vé online, tìm thông tin, và đi! Đoàn đi chung gom quân ở bên Thái, tất cả gồm có 11 người, chưa ai biết nhau, Sài Gòn 05 đồng chí, còn lại là Hà Nội! Các anh chị em ở Sài Gòn, chỉ kịp nhìn mặt nhau và cà phê hò hẹn chừng hai giờ đồng hồ để biết mặt đặt tên trong một tối đầu tháng tư đêm Sài nóng bức. Và đi, cứ thế xách ba lô lên mà đi!

2. Thức ăn cay

Trước khi đến Thái, mình đã từng ăn không biết bao nhiêu lần cái thứ lẩu vừa chua, vừa cay đậm đà ấy! Mình ăn cay được, nên những lần nôn nao ồn ào nghĩ về chuyến phượt sắp tới, một trong những mục tiêu đặt ra là phải cố gắng thưởng thức cho hết những món ngon của đất nước này!

Bữa ăn đầu tiên là bữa cơm bụi! Thái đón bạn bằng một cơn mưa rào, y chang như cái kiểu mưa ương ẩm của Sài quê mình! Vừa bước xuống sân bay Don Muang, mưa ào đến rồi tạnh, chưa kịp ướt đất, chưa kịp mát mặt người, mưa Thái giống như đang dằn mặt khách phương xa, tụi bây thấy chưa, coi chừng bọn tao đấy!

Từ Don Muang bạn bắt taxi vô trung tâm Bangkok. Tài xế Thái không giỏi tiếng anh như bạn tưởng, họ nói cái kiểu gì mà chỉ hiểu được cái số, cái giá rồi ok lên thôi! Ấn tượng đầu tiên khi ngồi trong xe dòm ra phố, bạn thấy nhớ Việt Nam mình quá, không khác Sài Gòn, có nhiều chỗ y chang luôn! Phố người Hoa Ba Tàu ở Chợ Lớn này, khu Saigon Pearl này, những nhà cao tầng xây theo lối tháp, dưới to trên là chóp nhọn, những biển quảng cáo người Thái đẹp, đường toàn xe ô tô thôi, hiếm khi thấy xe máy, và kẹt xe nữa.

Chưa đến giờ checkin vào khách sạn (hostel thôi, khách sạn cái nỗi gì) nên rong ruổi đi tìm chỗ lấp vào cái bụng. Món Tom yum hình như chỗ nào cũng có, quán ăn lề đường, cộng hưởng với đường phố Thái dập dìu xe cộ, và nắng, nóng đến bức cả người. Món Thái cay quá, ăn không vô, dù rằng bạn cũng thuộc dạng ăn cay có số má đấy!

Thời tiết Thái hình như làm cho con người ta không muốn ăn nhiều, ăn không nổi, ăn không vô! Mình đi Thái gom lại tổng cộng được bốn ngày, một đêm ở Bangkok và hai đêm ở thành phố không ngủ Pattaya. Bấm đốt ngón tay đếm chắc cũng được khoảng 10 bữa ăn ở đất nước này. Có bận mình đọc Bánh mì thơm, cà phê đắng của Ngô Thị Giáng Uyên, mình thấy phục cô ấy ghê, đi du lịch khắp nơi, lại là Châu Âu, thưởng thức ẩm thực các nước mà qua những mô tả của cô ấy, cảm nhận được món nào cũng ngon, cũng thú vị hết ráo trọi! Mình thì khác, mình ăn chưa nhiều, cũng chưa được đi nhiều nơi. Thử ăn món Thái, dù là ở quán lề đường, hay ở khu foodcourt ở quảng trường Siam, dù ở một quán bên bờ biển Pattaya, khu chợ đêm ở Jomtien Beach, hay khi lê la khu phố đèn đỏ Walking street thì món Thái với mình vẫn như một cô gái chuyển giới nhảy sexy show ấy, ầm ào náo nhiệt nhìn bề ngoài thì ngôn thiệt nhưng đụng vô rồi mới biết, chua cay có hết và không vừa bụng khách phương xa đâu! Ăn món Thái ở Bangkok rồi, tự nhiên mắc cười vì lại nhớ mấy món Thái ăn ở quê nhà! Kiểu này cũng giống như ăn bún Huế ở Sài Gòn lại thấy ngon hơn cái thứ bún đậm đà truyền thống rặt ri ăn tại quán nhỏ gần gần Thành nội! Khẩu vị con người là như vậy, ngon hay không ngon chẳng qua chỉ là vị giác, chót lưỡi đầu môi rồi cũng từ bụng mà đi ra.

Nhưng cảm giác khi ăn thì khác. Bữa ăn lề đường ở một con phố trung tâm Bangkok ngày làm việc bình thường với những cô gái công sở mặc váy xinh ơi là xinh khiến cho mình như muốn tan vào cái không khí thường nhật này! Bữa ăn tối ở khu ẩm thực trong trung tâm mua sắm quãng Siam tạo cho mình cái cảm giác trời ơi ở Việt Nam mình cũng có những khu như thế này, có khác gì ở quê đâu nè, mà sao cái món Tom yum này đi đâu cũng thấy, có mấy cái lá gì lạ quá, chua chua the the ăn cũng được quá héng. Và đâu thể nào quên được bữa nhậu khuya khi Bangkok đã chuyển mình gần về sáng, chai beer ở đây to, gần 700ml, gấp đôi chai ken ở quê nhà, với mấy món salad làm đồ bổi sau cả một ngày đụng vô cái gì cũng toàn ớt là ớt đâm ra sợ. Bữa trưa nào ăn vội ở khu chợ China Town, bên kia là Chùa Wat Pho có tượng Phật nằm lớn nhất đất Thái, bên này là bờ sông rậm rịt gió! Có khu chợ đêm rập rình tiếng nhạc, người dân mua đồ ăn bưng ra bãi biển ngồi quên trời quên đất. Và cả một buổi ăn sáng bình thường, cả đoàn tạt vào một siêu thị mini rồi mua mì gói burger ăn cho kịp giờ bắt xe về lại Bangkok. Ẩm thực Thái thì nổi tiếng, mình ăn vào thì lại chê không phải vì thức ăn Thái không ngon! Chủ yếu là vì mình đang thưởng thức một nét văn hoá, vừa bình dân, nhưng chứa đựng nhiều nét rất cầu kỳ! Và có lẽ thức ăn Thái nổi tiếng cũng chính ở những điểm giản đơn như thế!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét