Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Đi ngang rồi đi qua!

Chiều quỡn, bay vào trang facebook của trường cũ, ngôi trường cấp ba nhỏ xíu, nằm lọt thỏm có tí hi mười mấy năm trời vẫn không thay đổi. Trường cấp ba của mình đó, trường chuyên, ấp ôm biết bao nhiêu là kỷ niệm. Và kỷ niệm là gì? Khi mờ rảnh rang click vô đường link của các bạn trẻ, những thế hệ sau mình hơn nửa thập kỷ, thấy vẹn nguyên mình và bạn bè mình của những ngày xa xa ấy! Hôm nay tổng kết năm học, phượng cũng đã nở lặt lè, đỏ rấm rứt những góc đường.

Học trò nào thì cũng y chang nhau! Sẽ có những ngây ngô, dại khờ và vụng dại! Nghịch ngợm, khóa nào, lớp học nào và đứa trò nhỏ nào, cũng đều giữ cho mình những nhất quỷ nhì ma và thứ ba học trò. Ê, có nhịn cười được hông mỗi bận giở lại những tấm hình cũ ra, đứa nào cũng hương quê hương sen hương lúa. Mà bức hình nào cũng thấy đáng quý, và thương! Mái tóc ngày xưa chẻ bảy ba, gió thổi bay tán lán! Mắt cười, miệng cười! Những nụ cười ngây thơ không tính toan, giờ lạc đâu mất tiêu!

Trưa chở bạn đồng nghiệp đi Trảng, chạy đi công chuyện thôi, đi tòa án, hỏi vụ đơn kiện tới đâu rồi, và mệt! Tòa án huyện nằm đối diện với cổng trường Trãi, trường cấp ba, cửa trường vừa đóng lại cho một thế hệ học sinh nữa đã qua, các bạn nhỏ quyến luyến bịn rịn nhau, có nụ cười, có nước mắt. Xúc động chớ, sáu năm về trước cũng có một thế hệ học trò rời mái trường phổ thông, lứa học trò đó chưa biết nhiều về mạng xã hội, facebook chưa du nhập vào Việt Nam, điện thoại di động là cái thứ gì xa lạ lắm. Tụi nó viết lưu bút cho nhau còn ghi lại những câu sến rện, và ngày cuối năm học cũng chưa có sáng tạo lưu giữ kỷ niệm bằng những kiểu chụp hình ghép chữ này, chữ nọ, chữ kia, chỉ ngây ngô cười với nhau, ngồi lại bên nhau, hình như lứa tụi mình hổng có ai khóc, có phút thiệt lặng im, nhanh gọn rồi chia tay!

Thì cũng vậy thôi, lứa tuổi học trò ai cũng phải trải qua! Kỷ niệm thì bưng vô cất vào trong góc, mỗi bận quỡn quỡn lôi ra ngó, bổi hổi bồi hồi vài giây phút rồi trở lại với những bươn bải ngày thường. Phượng thì năm này, năm sau và nhiều nhiều năm sau nữa, tháng ba nở, tháng sáu tàn. Học trò ra trường, cuối năm chia tay khi nào rãnh thì gặp lại, câu chuyện vòng quanh hổng biết bao giờ mới dứt. Ngày cuối năm, ngày cuối năm, thiệt tình thì ba chữ này mỗi lần viết lên, bật lên thấy thương quá trời quá đất!

Và bạn đã xa mái trường từ hơn sáu năm về trước rồi! Áo trắng học trò giờ chỉ còn là hoài niệm! Sáng nay bạn áo sơ mi trắng, cũng những vòng quay qua những cánh cổng sân trường, khác nhau là bạn đi ngang rồi ... đi qua! Rồi thôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét