Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Vui tính!

Nhiều khi tôi thấy mình cũng mắc cười lắm!

Ví dụ như tôi rất khoái coi chương trình Tâm hồn Việt, phát sóng vào ngày thứ hai đầu tháng, lúc 10 giờ rưỡi tối, trên kênh HTV7. Trước ngày đó tôi thường nhắc mình ráng nhớ đặng bật tivi coi, nhưng đến ngày đó là tôi quên mất, hoặc là không kiên nhẫn bỏ đi ngủ queo! Chương trình Tâm hồn Việt đầu tiên tôi coi là một phim tài liệu về Tết Việt, theo phong cách Bắc Bộ, in như ngay ngày 30 tết năm nào đó, xa lắm! Và chương trình gần đây nhất, kể ra cũng từ năm 2009 rồi, với giọng đọc của cô Kim Tiến, về đường làng Việt xưa! Nghe và cảm gì đâu!

Kế nữa là đại loại là mỗi bận đọc xong một quyển sách hoặc coi một bộ phim nào đó có kết thúc không đẹp, là thể nào tôi cũng sẽ day dứt và bị ám ảnh cho đến nhiều khi cả tuần sau! Quyển sách gần nhất tôi đọc là Nhắm mắt thấy Paris của Dương Thụy, nói chung truyện cũng bình thường, đọc cũng bình thường. Nhưng do cứ nghĩ là bạn nữ chính sẽ thành với bạn quý tộc, dè đâu cuối cùng không phải, và thế là hai tuần sau, khi cầm lại quyển sách, đọc những lời đề bạt của tác giả, lại thấy day dứt day dứt không thể tả! Và lần khác, lâu lơ lắc rồi, bận coi phim Tây Du Ký, bản Hong Kong, do Trần Hạo Dân đóng vai chính chứ không phải Trương Vệ Kiện nhé! Bận đó chắc cũng lối 1999 hoặc 2000, coi bằng đầu máy, mướn băng, chạy ro ro! Bị hụt hẫng khi coi đến tập phim cuối, đại khái - do cái giọng thuyết minh của các cô chú bác hay quá! Mãi hơn tuần sau mới dứt ra được!

Ngày tôi còn nhỏ, hơn mười tám năm về trước, má tôi không cho tôi đọc tiểu thuyết - những loại tiểu thuyết diễm tình, một truyện gồm 2, 3, 4,5 cuốn đóng trong giấy trắng ngà, bìa hình diễn viên, người đẹp in lịch, và nội dung thì xào qua xào lại quen biết, yêu đương, chia ly, hai chục năm sau, gặp lại, nối lại tình xưa... Quan điểm của má là con nít bày đặt học đòi đọc chuyện người lớn! Ngặt nỗi chị hai, chị ba tôi tối ngày cứ bay ra các hiệu sách mướn về coi miết! Có lần, năm học lớp ba, tối ngủ, tôi xách cây đèn pin vô mùng, chong mền, bật đèn, đọc tiểu thuyết! Đọc có ba mớ chữ, ngủ mất tiêu, vỡ ra, má ơi tiểu thuyết nó là vậy đó - dở ẹt, chuyển qua đọc những tập truyện ngăn ngắn của cô Lý Lan hay hơn. Truyện đầu tiên tôi đọc của cô Lý Lan là Khi người ta trẻ - năm học lớp ba, và khoái cô rốt từ bấy cho đến nay!

Hôm bữa mùng tám tháng giêng - theo đạo Cao Đài là ngày Vía Đức Chí Tôn, ăn chay, cúng Sao Hội. Sáng mùng tám - ăn chay, trưa, do ngày đầu năm đi mần lại nên khách hàng mời đi ăn trưa - xuống núi. Qua ngày mùng chín, sáng ra ăn sáng - định ăn mặn luôn rồi, nhưng cái quán quen hôm đó lại đóng cửa nghỉ, vậy là nhịn đói - cả ngày ăn chay luôn! Ăn chay bù, nói chung kiểu này rất là lạ và không hợp với đạo Cao Đài - ăn chay những ngày nhất định (ví dụ: mùng 1, 8, 14,15, 18. 23,24, 27,28,29,30). Hôm nay là mười một rồi!

Hồi giáng sinh năm trước nữa, tôi xách nải chuối đi tặng cho bạn gái! Và giáng sinh năm nay do quên bận áo khoác, giữa khuya chạy về, lạnh quá, mượn bạn cái mền, quấn thành một cục, chạy e e từ đường Hai Bà Trừng về tới Nguyễn Hữu Hào quận 4, chắc là điên dữ dội lắm!

Và những ngày sắp tới định mua vé tháng đi bơi, lý do: cái lưng cong quá xá, phải đi bơi cho nó giãn ra, có bác nào biết bí quyết gì đặng người gù lưng cải thiện thành thẳng không ạ?

Khuyến mãi tấm hình điên loạn của Tồn Phan tròn dịp tết này!

2 nhận xét:

  1. Này, Khi người ta trẻ là của Phan Thị Vàng Anh mà...

    Trả lờiXóa
  2. ặc, vậy là Khi người ta lớn! Lộn qua một tác phẩm khác vô cùng nổi tiếng của chị V.A - một cây bút cũng rất được giới trẻ độ mười năm về trước yêu thích!

    Lâu quá không gặp cô Đá ạ!

    Trả lờiXóa