Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

Những nỗi lơ sợ (số hai)

1.

Năm 2000, nhiều người đồn là năm tận cùng của loài người. Dì tôi xắp xải mua sẵn mì gói, dầu hôi, để trong nhà, phòng lời đồn thành hiện thực. Tôi học lớp năm trường làng, chưa ý thức hết được những nỗi lo sợ mơ hồ về cái gọi là bất ổn thế kỷ. Những thùng mì của dì trở thành vật hữu dụng cho cả nhà mấy bữa thức đêm coi Euro. Năm ấy Pháp vô địch, hai năm trước đó, Pháp cũng vô địch cúp bóng đá thế giới! Sự sôi sục vì chiến thắng của Pháp, đè tan nát những mối lo về một ngày tàn, của trái đất!

2.

Một trong những lý do khiến cho tôi, có được một nền kiến thức kha khá về các lĩnh vực kinh tế, chính trị, xã hội, đó là ngay từ những ngày còn học tiểu học, tôi đã làm quen nhiều với báo chí! Tôi đọc ké báo Kiến thức ngày nay và Thế giới mới của Út, dù nhiều khi không hiểu cho lắm những bài viết đại loại như là "nhà thổ, các bí mật gia truyền của vua đời nhà Đường, một trăm lẻ tám anh hùng Lương sơn bạc - chuyện chưa kể, hoặc các mục chuyện kể đêm khuya..." Nói điều đó, để thấy rằng, ngay từ lúc ăn chưa no, lo chưa tới, tôi đã từng đọc về điềm báo của người Maya, rằng năm 2012 sẽ là năm đại họa của trái đất! Đối với tôi, mười mấy năm về trước, lời dự báo ấy, chỉ là một thông tin, tầm thường và không đáng để nhớ!

3.

Dạo còn đi làm ở Ngân hàng Z, bữa mà trụ sở Z ở vòng quay Mê Linh, gần bến Đằng sụp xuống, làm bị thương năm nhân viên, vào giấc ba giờ mấy, bốn giờ chiều. Thì trước đó khoảng nửa tiếng, tôi dành cả buổi sáng chạy lăng quăng dọn của nả ở bên đó đem về kho bên Kumho. Tai nạn khiến tôi ngỡ ngàng, nếu chậm hơn một chút nữa, biết đâu đã có thể là mình!

4.

Tôi là kiểu người khoái thử thách, có máu liều và không sợ ma! Tôi đã từng ở trên sân thượng của một tòa nhà mà không ai dám ngủ một mình, tôi luôn tắt đèn đi ngủ và thiệt sự là mong có chuyện thần bí gì đó xảy ra, để kiểm chứng cái mà cả giới khoa học đều chưa tìm ra được lời giải đáp! Tôi không sợ!

5.

Khi Lybia chìm trong khói lửa của chinh chiến, tôi đồ rằng lại sắp có một chiến trường dai dẳng nữa sẽ bốc khói trên mảnh đất ấy, như Irag tám năm về trước! Khi liên tiếp là những thảm nạn tang thương xảy ra hầu khắp mọi nơi trên thế giới! Khi năm hai ngàn không trăm mười hai đang đến gần! Khi trước mặt tôi, một buổi khuya giấc bốn giờ rưỡi sáng là hình ảnh chiếc xe bồn chở dầu, do tài xế ngủ quên, mất lái đâm vào dãy phân cách, khiến cho cả quãng đường còn lại từ Ninh xuống Sài của tôi chập chờn trong vết loang của máu. Những nỗi lo sợ vây lấy tôi! Càng ngày càng nhiều thêm!

6.

Về Ninh trong những ngày mà đi đâu cũng nghe những chuyện đâu đâu: nữ sinh bị rạch đùi, trong đó có một người chị bà con xa, học trường Cơ điện Việt Xô, trên đường đi học bị bọn xấu xin tí máu. Và ở phía Đông Á, Nhật đang oằn mình chống chịu lại với động đất, sóng thần, và cả rò rỉ nhà máy điện hạt nhân! Hình ảnh thời sự trên tivi chiếu cảnh những kệ hàng trống trơn trong siêu thị cho tôi thấy quá chừng những nội sợ hãi! Tôi càng nghĩ đến việc, có hay không, thảm họa mang số 2012.

7.

Đọc lại cổ vật sông Tô Lịch, để lại lần nữa nghĩ về một bài viết bàn về Cụ rùa Hồ Gươm! Và trích dẫn lời của nhà sử học Dương Trung Quốc: Vào thời điểm này chúng ta không còn ở thời kỳ chủ nghĩa vô thần thô mộc nữa. Chúng ta tin rằng có đời sống tâm linh”.

Tôi sợ!

(chắc là lâu lâu, lại sợ tiếp...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét