1. Mình không bất mãn chế độ này, dù mỗi bận
lên mạng, vô tình (hay thói quen?) lại vào một số trang bờ lau nôm na
thuộc lề trái, đọc đó, suy ngẫm đó, rồi thôi! Bởi lẽ mình đã lỡ thậm
thương mất tiêu cái hàng giậu phơi, bờ rào dâm bụt quê nhà, thương buổi
trưa đứng bóng có tiếng gà mái ục ục đẻ trứng, sợi dây câu buông lững lơ
những ngày trời rong, tiếng đờn kìm đêm tịch mịch mình cha với chiến hữu
và chai rượu. Tiếng nước nhà thanh bình thân thuộc. Báo lề trái, báo lề
phải rãnh rãnh đọc chơi thôi! Không quan tâm, không hề quan tâm!
2. Hôm nay, một ngày rã rời! Chuyện đi làm vẫn bình thường, những mối
quan hệ bình thường, nhàn nhạt nhàn nhạt! Về nhà với mẹ, định là không
về đâu, mới qua một kỳ nghỉ dài, xuống Dầu Hạ chưa nóng chỗ, đã lại về.
Và về nhà, đồng nghĩa với việc thả nỗi buồn rơi lỏng tỏng vào lòng, của
mình, của cha, của má! Thấy sự lặng im bây giờ sao mà chông chệnh quá!
Ngày mai, trưa mai, chắc ăn là sẽ có sự thay đổi! Biết vui, hay biết
buồn đây! Cái báo cáo 25 xã điểm, vừa may, mình đã hoàn thành xong trước
khi rụng rơi trong nỗi buồn!
3. Hơn một năm với Dầu Hạ rồi,
dẫu hữu ý, dẫu vô tình, cũng sẽ có tình cảm, với đất, với người. Không
giống Sài, đi xa sẽ nhớ, rảnh sẽ ghé về thăm! Không giống với Thành, đi
xa rồi sẽ về, Thành - là nhà! Dầu Hạ gieo mầm vào mình bằng những bữa
xách xe chạy tềnh tang khắp trấn nhỏ, mà Dầu Hạ nhỏ thiệt, y như cái bàn
tay, chạy một vòng, là hết. Dầu Hạ nhúc nhích trong lòng mình bằng
những khách hàng quen, chắc là đi xa, họ sẽ nhớ. Dầu Hạ âm thầm đến với
mình bằng chiếc ghế ngồi quen thuộc ở sở làm, bằng những món ăn no nứt
bồ diều, bằng cuộc nhậu dở dang vì... mình nhậu dở quá thành ra phải...
trốn về trước, bằng cái nắng gay gắt, bằng những gương mặt người. Khi
buông tay rồi, mình và Dầu Hạ, chắc cũng nhẹ tênh thôi!
4. Đi
nằm, nghe ba má cãi nhhau. Quanh đi quẩn lại cũng là chuyện của mình
thôi! Thương cha quá, thương mạ quá! 24 tuổi rồi, vẫn còn hoài nông nổi!
Cha mạ lớn tuổi rồi, mà con trai nhỏ cứ thế này hoài, mần sao mà yên
tâm đây? Mạ ăn chay trường, cha cũng ăn chay trường, cầu phước an cho
con cái! Và đấy, giờ thì nhà lại có chuyện rồi, toàn là dính tới mình.
Thà là mình hãy cứ vô tư đi, bình an đi, gió cứ thổi, nắng cứ đốt cháy
đi, nhưng mình không làm được. Mình buồn, mình viết nhăng viết cuội vậy
thôi chớ mình không thể che giấu được, mình buồn!
5. Bạn bè thì nhiều mà để tâm sự được và hiểu được chắc chỉ có một, hai người thôi!
6. Khổ tâm! Bắt nguồn từ những cái như thế này đây: chế độ, về nhà, Dầu Hạ, mạ cha và bạn bè!
Khổ!
Trả lờiXóa