Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Út lấy chồng!

Dì út lấy chồng hồi tuần trước!

Dì út sanh năm 1978, chạy như năm nay út 34 tuổi, cái tuổi mà ai cũng ngỡ là rồi thì út cũng như cô Hương con của ông Hai nhà lầu đối diện nhà, cũng giống như bà Năm trong xóm - muộn đường chồng con, ở giá! Cô Hương đã qua cái ngưỡng bốn mươi, mở tiệm may, ở mình ên ở cái nhà lầu hai tầng khang trang mà buồn hiu hắt. Và bà năm thì thui thủi ngày ngày đi chùa tụng kinh cúng kiếng, cũng có mình ên!

Nhưng dì út thì lấy chồng, mới đưa dâu hồi tuần trước, ba ngày sau phản bái, vợ chồng cô dâu chú rể về nhà ngoại, ăn bữa cơm, sum họp!

Cái số út khổ! Sinh ra vào cái thời điểm nhà ngoại không dư dả gì! Bận đó má với bà ngoại cùng có thai, út sinh ra trước chị hai mấy tháng, nhưng năm hết tết đến nên thành ra út lớn hơn chị hai một tuổi! Chị hai với út lớn lên chung với nhau, dì cháu mà như hai chị em, mần gì cũng con Nga với con Thảo, rồi sau này là chị ba, nhỏ hơn út bốn tuổi! Gộp chung lại thành một nhóm! Nhà hồi đó ông ngoại làm trại cây, cha với má thì làm trại đũa, sau giải phóng nên mần ăn nói chung cũng khó, nhưng gom góp cũng có đồng ra đồng vào! Út với hai chị lớn lên cùng nhau, nhà thì đông anh em - bên ngoại có tới 15 người, sau út còn có dì út nữa, nhưng dì út chót thì bị bệnh, tới giờ vẫn còn bệnh, nên thành ra tính có mình út là thương nhất, bởi ông bà ngoại mất sớm, út phải lo cho dì út chót nữa, vậy nên anh chị em thương, thương sâu, thương đầm!

Nhớ hồi còn nhỏ, nhà ngoại là nhà cổ, mái ngói, ba gian, cửa lá xép, bằng cây, mấy cây cột bằng gỗ, con nít trồi lên hụp xuống bóng láng. Có cái ván gỗ, tối ngủ văng mùng, muỗi kêu xè xè. Út ngủ chung trên bộ ván gỗ đó với chị hai và chị ba. Ba người ai cũng ghiền đọc tiểu thuyết. Bận đó chưa có điện, tối nào cũng chong đèn dầu đọc sách! Ban ngày đâu dám đọc, bà ngoại thấy là la chết, con gái toàn đọc ba cái tiểu thuyết, riết hư người! Nên có bữa đêm quên thổi đèn, nửa đêm lửa bén chạy trụi lủi cái mùng, cũng may ba người tỉnh kịp, dập tắt lửa!

 Nhưng út thì vẫn không rời được cái niềm mê đọc sách! Hồi đó nhỏ lắm mà đã đọc ké sách của út, tờ Kiến thức ngày nay và Thế giới mới mở ra một vùng kiến thức cho bạn và kéo dài cho đến tận bây giờ! Út đọc Mực tím, đọc tạp chí Phim (in như bây giờ tạp chí này nghỉ chơi rồi, chắc tại không sống được với những tạp chí mạng toàn khoe hàng, lộ ngực, bơm vá, đại gia và cạp đất mà ăn với chuẩn men thôi!). Trong tủ sách của út giờ giở ra là toàn những tờ báo của hơn chục năm về trước, giấy đen thui mà út trân trọng dữ lắm, cất trong hộc tủ thờ của ngoại, lâu lâu lại bưng ra, xếp vô, thấy mà thương!

Út học hết lớp chín, nghỉ, đi học nghề may! Ngày xưa học may đối với con gái là nghề thời thượng, in như nhà nào có con gái lớn lên cũng đi học nghề may! Má cũng có nghề may, mà dì mười, dì tám, mợ ba, mợ chín... ai cũng một tay may đồ hết ráo! Út khéo tay, nên tết nào cũng được người ta đặt hàng may tới tấp! Cái thời khăn khó, con người ta in như chưa biết đua chen sửa sạng là gì, tết con nít toàn đi may đồ chứ không phải như bây giờ, toàn mặc đồ của shop này, nhãn hiệu nọ! Tết út may đồ đắt dữ lắm! Khéo tay, út bày ra thiết kế này nọ, có cả một cuốn sổ út vẽ mẫu, có bận giở ra thấy út vẽ mấy cái hình giang hồ nhân hiệp nghĩa sĩ, đẹp lắm!

Ngày ngoại mất thì út đang học lại bổ túc! Rồi bằng chiếc xe đạp ngày ngày út đạp vô chùa học cho lấy được cái bằng cấp ba, thi vô trường Nông xúc tỉnh nhưng không đậu - làm sao mà đậu cho được khi mà vừa phải lo cho em vừa phải lo cho cuộc sống, khi mà anh chị em cũng không ai khá hết! Út cứ thế mà sống, hiên ngang mà sống, hình như bận đó chả có ai nghĩ đến chuyện út sẽ lập gia đình! Vì cuộc sống của út là căn nhà thờ, là những bông hoa trà quả út khéo tay chưng đẹp như nghệ nhân trong những ngày tết, là năm cái đám giỗ, là út chót bệnh, là... cả sự ngại lấy chồng của một người... nào giờ luôn nghĩ rằng... mình sẽ không lấy chồng, mà ở vậy, thôi!

Nhưng út lấy chồng, ở cái tuổi quá ... dừ của một người phụ nữ!

Cháu của út giờ thì nhiều đứa con đã đi lẫm chẫm, có đứa đã vào mẫu giáo, gọi bằng bà, nghe phát sợ! Bữa lạy công cô, con cháu tụ về đông như cái chợ! Cô dâu bẽn lẽn bận áo dài màu hồng phấn bước ra, không tóc tai chi hết mà cười hề hà "Tụi bây làm cái gì mà người ta lạy công cô khóc như mây như mưa mà tới tao thì cười thấy toàn răng không là sao?". Út tí toáy ngày cưới tự nhiên cũng thấy bẽn lẽn, cái từng trải cũng không làm cho con người ta bớt đi nỗi sợ hãi và cả bối rối khi cuộc sống bấy lâu nay chỉ quen với gia đình mình giờ phải chia đôi với một người mình khác! Út không khóc mà hình như có cả bầy cháu đang rấm rứt khóc! Nhà chú rể khó khăn quá rồi út mình sẽ ra sao?

Ra sao là ra sao? Cũng phải cho người ta bước tiếp đi chứ sao!

2 nhận xét: