Bạn nhớ cái hồi còn học tiểu học trường làng, vui lắm, những bận trời
vừa chuyển bấc, sáng giật mình tỉnh dậy thể nào dòm trời cũng tưởng
rằng còn sớm lắm! Co ro trong cái mền mỏng lét mà thấy sao trời cứ u u,
làm biếng ngồi dậy, làm biếng xỏ chân vô đôi dép nhựa đục lỗ chỗ mang ba
bốn năm trời không đứt, làm biếng cả những thói quen, những công chuyện
phải làm hằng ngày trong những ngày bình thường khác. Tiếng gà gáy
những buổi sáng bâng bấc gió như thế, tự nhiên mà thấy ghét vô cùng vô
tận.
Bữa đầu tiên bạn đi học, tính từ lúc học mẫu giáo
vậy, cho nó vui! Bữa đó bạn nhỏ xíu, in như má với cha đi mần hay bận gì
đó, nhờ Út Thúy đưa bạn đến trường giùm! Cái trường mẫu giáo bông sen
tám (sao hồi đó mấy trường mẫu giáo hay lấy tên kiểu thế này?) nhỏ xíu,
có hai phòng học, mái tole, nền gạch đá tây, cửa sổ tổ tò vò bằng gỗ.
Đoạn đường từ nhà đến trường chưa đầy một cây số mà hồi đó út Thúy dắt
bạn đi lệch kệch, bạn vấp lên vấp xuống không biết bao nhiêu bận, thấy
xa ơi là xa. Con đường đá đỏ sáng tháng chín trời quang mây tạnh, cái
cảm giác bạn nhỏ bé lần đầu tiên đi mẫu giáo thấy nó hồi hồi hộp hộp chi
mà lạ lùng vô tận!
Trường mẫu giáo nhà quê, lũ trẻ quê
dòm mặt nhau quen hết ráo, mà đứa nào lần đầu tiên đến lớp cũng khóc
ngấu! Bạn cũng mếu mếu, kiểu thấy tủi thân vì con người ta cha mạ đưa
đến tận cửa lớp, rồi dòm vô rồi nhảy bổ vô phụ cô giáo dỗ dành mấy trẻ
khóc quấy, còn mình ên mình thì cha mạ đi đâu mất tiêu rồi, cô Út Thúy
cũng về rồi!
Và hồi mẫu giáo là hồi mà bạn xênh xang
nhất, kiểu như bạn là hot boy trong trường á! Bởi bạn lanh và sáng quá
mà! Lúc nhỏ bạn mập mập, trắng trắng (sau lớn dần lên thì bạn ốm bớt đi,
đen thui luôn vì ăn tối ngày trốn má chạy ngoài đường, giang nắng, chơi
đủ thứ trò, cứ thế mà nhan sắc của bạn đến bây giờ... thấy mà tội!).
Bạn khoái coi truyện từ hồi nhỏ, lúc học mẫu giáo thì chưa biết chữ,
nhưng vẫn khoái dòm dòm và đoán nội dung qua mấy cái truyện cổ tích nhà
xuất bản in bé như bàn tay, bán năm trăm một quyển, toàn những truyện cổ
tích Việt Nam từ sự tích con muỗi, sao hôm sao mai, Mai An Tiêm, nàng
cóc... khiến bạn khoái lắm! Học mẫu giáo chứ có học gì đâu, hát hát, múa
múa, nghe cô giáo kể chuyện rồi xung phong lên kể lại cho cả lớp nghe.
Bạn rành sáu câu, lanh nữa nên lúc nào cũng dẫn đầu!
Lên
tiểu học, bạn sợ lắm! Vì nghe nói học dở là ở lại lớp, mà bạn sợ ở lại
lớp lắm luôn. Cái nôi ở nhà toàn dân học dốt! Mấy anh chị em sàn sàn lứa
tuổi, có người học lớp một đến hai năm, mà thời đó rớt là rớt, là ở lại
học chừng nào lên được lớp mới thôi chớ không phải như bây giờ mà kiểu
nào cũng sẽ được tống lên lớp trên, thành ra hổng chân, và thầy cô ở lớp
cao hơn thì cứ đổ thừa cho thầy cô ở cấp dưới dạy dỗ làm sao mà tụi học
trò càng lớn... càng hổng biết gì hết (thì cũng vì cái bệnh thành tích
á!)
Sợ thì sợ những vẫn phải đi học, như một quy luật tự
nhiên, tới tuổi thì tới trường, ngày năm tháng chín ngày toàn dân đưa
trẻ tới trường (in như bây giờ các bạn trẻ của bạn không còn theo cái
quy luật ấy nữa, mỗi trường mỗi phách, mỗi nơi mỗi ngày - mất đi một
niềm vui nho nhỏ và tập thể của những ngày xưa cũ, đáng buồn chứ bộ!).
Trường tiểu học của bạn ngày xưa nhỏ xíu, học ké phân hiệu của cái
trường cấp ba của xã, mấy bé cấp một thường lúc nào khi ra về cũng có
giang mấy chị bận áo dài trắng đặng đi về, cha má khỏi phải rước!
Học
cấp một nhớ có bận buổi trưa ra về bạn cùng mấy thằng giang hồ khác,
bắt được con ốc hay châu chấu hay chim chóc gì đó, con vật đó chết. Cả
đám hè nhau đem ra sau trường chôn, làm đám ma, giả bộ khóc, rồi đọc
kinh - bị lậm bởi đạo Cao Đài nhà mình mà! Hồi đó con nít làm nghiêm túc
lắm, qua ba ngày sau còn ra sau trường mở cửa mả cho con vật đáng
thương nữa! Ký ức trong trẻo ngọt lành mà mỗi bận bạn nhớ tới là thấy
thương thấy xót là thấy cả tuổi thơ cựa mình tỉnh dậy ngơ ngác hỏi, ủa
hồi xưa có thời tui cũng điên dữ dội vậy đó hả?
Và cũng
bày đặt bứt lá thuộc bài với lại bông phượng làm bươm bướm ép vô trang
vở cho mấy cái gọi là... mau thuộc bài và chia tay lớp. Mắc cười lắm có
bận bạn nghĩ, ép bông phượng làm chi trời, đen thui mà cũng chả thơm tho
gì cả, thế là đem cả chục quyển vở trắng phần thưởng cuối năm đi ép vô
mấy cái bông... sứ cho nó thơm! Dè đâu bông sứ tươi nó có nước, làm ố
hết trơn mấy quyển vở. Bạn hổng biết đến nửa tháng sau mở ra thì thúi
hoắc, đem vứt luôn chục vở mà tiếc trời thần đất lỡ, ai biểu cái tội tài
lanh!
Năm lớp ba trường có mấy bác sinh viên đại học Văn
Lang xuống thăm và phát quà trung thu nhơn ngày rằm tháng tám! Mới bữa
đó học lịch sử có dạy bài về nước Văn Lang, má ơi, bạn hết hồn nói trời
đất cơi giờ này mà còn vua Hùng xuống thăm bạn nữa sao? Con nít quê trớt
nào giờ đâu có biết là sau khi mình học xong thì sẽ tới cái gì, mà lúc
đó cũng chả biết trường đại học nó là cái gì và Văn Lang nó là cái thế
nào! Tự nhiên đùng một phát ứng dụng ngay vào bài học lịch sử và... đến
giờ mỗi khi nghĩ lại vẫn thấy mắc cười với những suy nghĩ non dại của
bạn như thế!
Kỷ niệm ngày đi học thì còn nhiều vô số. Lâu
lâu bạn lại kể tiếp, phải tranh thủ chứ! Như những người muôn năm cũ,
bạn góp nhặt lại để dành, để lâu lâu mở ra đặng nhớ, đặng cười đó đặng
quên đó mà thương!
Bạn không lưu lại những file trong
trang bờ lau này, rồi có khi nào trang này bị hack (hay đại loại thế)
thì ký ức biết trốn nơi nao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét