Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Bạn sẽ buông tay!

Bạn mệt rồi, bạn mệt rồi!

Chiều nay khi bạn a lô cho chị đồng nghiệp ngày trước làm chung ở ANZ, than than thở thở với chị, chị quăng cho một câu ngay tắp lự: trời đất cơi VCB là niềm mơ ước của chị đó cưng! Ở đầu dây bên này bạn quăng nguyên cục lơ to tổ bố, thì là niềm mơ ước của chị, nhưng giờ là nỗi ám ảnh của em đó, chị ơi!

Bạn vào VCB làm tròm trèm một năm rồi! Nhớ ngày nộp hồ sơ, bạn lóc cóc lèng xèng vác mỗi cái CV với máy tấm giấy khen này nọ lên văn phòng chi nhánh nộp, bị từ chối! Lần thứ hai lên - đỡ lèng xèng hơn nhưng cũng bị từ chối - thiếu đủ thứ bằng cấp từ vi tính đến tiếng anh và cả... bằng tốt nghiệp đại học nữa. Lần cuối cùng, chưa có đủ hết các thể loại bằng nhưng bạn mệt mỏi lắm rồi, chỉ để hồ sơ một cái cộp lên bàn, loắn xoắn bên tai là tiếng của chị trưởng phòng bảo em để đó thì chị nhận nhưng nhận thôi chứ không có cơ hội cho em đâu, em chưa đủ bằng mà! Cuối cùng bạn đậu, bạn cũng ngỡ ngàng y chang như cô bạn làm bên U có bận hỏi mình: ủa chứ ông làm ở quê chắc có quen biết mới xin vô được hả? Và cả ông anh cùng trường cấp ba dạo trước cũng thẳng băng phang cho mình một câu: làm ngân hàng chắc em quen biết mới được nhận vô phải không?

Thì không, không quen biết, không dây mơ rễ má, nên giờ bạn mới cảm thấy mệt mỏi như thế này nè! Bạn làm mảng tín dụng! Sếp giao hồ sơ, không nắm bất cứ thông tin nào của khách hàng hết, vẫn phải ký, mà còn phải ký nhanh, ký lẹ, kẻo khách hàng giận, kẻo mất mặt sếp! Bạn làm mảng tín dụng, nghĩa là mỗi ngày phải bươn bả ngoài nắng đặng đi tìm khách hàng về! Thời buổi khăn khó, không kiếm được về báo cáo sếp, mong nhận lại vài lời an ủi động viên kiểu cố gắng lên em ơi thì bị quăng ngay một cục lơ, sếp ủa ủa bộ khó chứ đâu phải không làm được đâu! Bạn im re, cái thằng háo thắng với thẳng tính trong đầu bốc khói. Nhiều bữa sáng ngủ dậy, thèm viết đơn xin nghỉ việc cho rồi, chia tay sớm bớt đau khổ, vậy!

Nhưng nhiều bận bạn suy nghĩ thế này! Trời đất cơi làm nghề nào mà không khó, không khổ! Mới đụng có tí xíu chuyện mà đã than than thở thở, dễ nán quá thì dù có chuyển công việc khác thì nếu đụng chuyện gì đó không vừa ý, không vừa lòng, bạn lại coi mòi muốn chuyển đi, như vậy thì đâu có được, nhà còn ba má vẫn phải trợ cấp mà! Bạn nghĩ vậy đó cho nên cái chữ nhiều khi muốn viết đơn xin nghỉ việc cho rồi ở trên kia lúc lắc, vẫy vẫy bảo làm đi, thực hiện đi, nghỉ đại đi rồi lõng la lõng lẻo bay đi! Bạn lại cắm đầu vào công việc,tìm kiếm khách hàng huy động vốn, và năn nỉ khách hàng đi vay!

Mắc cười ghê chưa: năn nỉ khách hàng đi vay! Cái này thiệt, khách hàng tốt thì khó kiếm, khách hàng cà lơ phất phơ thì đầy, chỗ nào cũng có, khi nào cũng có! Nên muốn khách hàng đàng hoàng, phải năn nỉ, phải cạnh tranh, chào lãi suất và dày mặt! Bạn mệt mỏi với cái chuỗi dài đi năn nỉ người ta đó! Bạn biết rằng mình không khoái sales đâu, cũng không khoái cả ngân hàng, dễ ở tù như cái hồi viết đơn chọn trường thi đại học! Nếu khoái thì bạn đã nộp đơn vào trường Ngân hàng rồi mà!

Nhưng ngân hàng như một cái vận, lôi bạn vào, day dứt mãi không ra! Hồi trước bạn làm bên ANZ, mảng marketing, hồi bạn kết thúc bên đó, chị sếp có đề nghị bạn bay qua làm mortgage, bạn từ chối - bạn ớn đi sales lắm! Rồi sau đó bạn vác cái CV có kinh nghiệm mảng ngân hàng qua các công ty FMCG, hổng ai thèm nhận! Chỉ duy nhất nộp một bộ hồ sơ cho VCB, thì vào làm luôn, bất ngờ, không thể tưởng nổi!

Bây giờ thì bạn đã quá chán nản rồi! Không có cơ hội đặng bạn phát triển bản thân, sự rủi ro quá xá cao trong từng bộ hồ sơ bạn ký! Và cả tình đồng nghiệp lỏng lẻo được kết nhau bằng những: sợ mất lòng sếp, nịnh đặng sếp thương, dòm mặt sếp mà ăn nói khép nép!

Chắc là bạn sẽ buông tay, vào một ngày không xa!

Nhớ Sài Gòn!

3 nhận xét:

  1. Lâu rồi mới ghé qua blog thằng em!

    Làm Doanh nghiệp NN là thế, nhất là Ngân hàng trong thời buổi cạnh tranh như hiện nay.
    Công việc của anh cũng thường xuyên làm việc với Ngân hàng, nhiều lúc cũng cày nó: nào thì lãi suất cao thấp, dư bảo lãnh, tài sản thế chấp, hồ sơ vay vốn, quay cô phụ trách công ty mình như chong chóng.

    Nhưng thôi, cuộc sống là vậy, trưởng thành rồi phải tự lo cho bản thân mình và biết thế nào để cân bằng cuộc sống.

    Thân,

    Trả lờiXóa
  2. Haizz, sao mà giống cái cảnh của tui quá, ai mà chẳng mún từ bỏ tháng ngày chịu đựng, ai mà hok mún tìm đc cái mình mơ ước, nhưng điều này không dễ chút nào, nên vẫn phải cố gắng ngốc đầu dậy mà đi típ, coi như 1 chặng đường thách thức tinh thần và sức chịu đựng của mình. Dù k bik tương lai mình sẽ đi về đâu với cái thực tại này, mà ước mơ thì lại càng mù mờ và xa tít tắp, thậm chí khó mà với tới đc. Phũ phàng!
    L.

    Trả lờiXóa
  3. Cùng cố gắng vậy, tui đang tìm cách đặng thoát nạn sớm đây, tui chịu hết nổi rùi!

    Trả lờiXóa