Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011

Bặt tăm rồi mất!

Không biết sao nữa mà tự dưng thấy chỉ cần không gặp mặt nhau chừng hai tuần, một tháng, hai tháng là thành ra nói chuyện, gặp mặt lại là thấy lạt lẽo!

Bạn bè hồi cấp một, giờ không còn quen với ai, ra đường có đụng đầu nhau côm cốp chắc cũng không biết! Ai biểu bỏ quê ra huyện làm chi đặng con đường đất chung làng thì vẫn đi chung đó, mà người thì hướng này tẻ về phía xa xa phố nữa! Còn người thì vẫn ở lại, bíu ríu bởi bước chân trẻ con, chưa già mà thấy chân mình lấn bấn bởi tiếng khóc đòi con nít! Nên mới nói, đâu có điểm nào chung đâu mà làm thành tròn vo câu chuyện, không lẽ gặp bạn rồi ngồi nói mấy chuyện kiểu con tui nay thế này, thế nọ, thế kia! Bạn thì còn con nít trân, đâu có biết mấy chuyện kiểu đó đâu mà nói!

Bạn cấp hai bữa đi uống cà phê, ngồi chung nhau một bàn mà dòm nhau tơi bời, giữa hồi mới nhận ra được mặt nhau, ly trà đá phải vơi đi phân nữa, và câu chuyện xoay tròn, kể từ hồi nào tà? Không đến đổi xen vào câu chuyện là những nhục nhằn của tiếng bi bô con nít hay chuyện tủn mủn giá xăng, giá điện nọ kia! Nhưng bạn cấp hai dòm lên thì thấy ngại ngùng tới lới, toàn một cũng vậy hả, trời ơi, giỏi ghê rồi đem cất đi cái ấm ớ, tị ganh của những người trẻ cùng trang lứa, cùng xuất phát điểm mà bày ra ánh nhìn ngưỡng mộ, lời khen! Mà có gì đâu, có khác gì đâu! Bởi vậy mà thành ra câu chuyện cũng nhạt ngắc, bởi người ta tự đem khác biệt ra đặng làm mồi cho lời chuyện nói mà!

Bạn bè cấp ba thì đỡ hơn, nghĩa là tết cũng gặp mặt nhau đó, quỡn quỡn cũng hú hí rủ nhau cà phê cà pháo đó! Nhưng rồi bấm đốt ngón tay dễ chừng cũng chắc còn liên lạc được với chưa đầy năm, mười người. Thế mà hồi chưa tốt nghiệp phổ thông, bạn hay tự tin ủng hộ mình rằng là ừ thì dễ gì mà có được những gương mặt bạn bè cấp ba như thế này! Mà như thế này nghĩa là đôi ba tháng mới gặp nhau, tin tức lắt tắt rơi ra từ những dòng status của facebook, mà đó là mạng ảo mà! Đem cái ảo để dỗ dành cái thiệt, mắc cười quá!

Đau nhứt là bạn đại học nè! Chưa gặp nhau non hai tháng, mà hơn ba năm trời ngồi chung giảng đường cũng trôi qua tớt lớt lum xum bum luôn!

Bởi vậy bạn mới nói là, bặt tin rồi biến mất! Dù bạn không muốn, không hề muốn! Nhưng biết làm sao đây trời? Phải chi hồi đó chịu làm cái tạp san sinh viên, thì bây giờ lỡ có quỡn quá thì bạn còn có cái đặng lấy ra mà ôn lại kỷ niệm! Thiệt tình!

1 nhận xét:

  1. Dễ thương quá ^^. Không hiểu sao lại chộp được cái blog cute này vào ngày mưa gió tơi bời nơi đất Bắc

    Trả lờiXóa