Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Đi coi xử án lưu động!

Hôm nay tôi đi xem xét xử vụ án rùm beng, khiến cho dư luận chỗ tôi hoang mang trong suốt cả tháng trời về vụ nữ sinh bị rạch ... mông, rạch... đùi. Vụ án nói chung cũng khá là chấn động, nếu đặt trong bối cảnh là còn hơn hai tháng nữa là đến ngày bầu cử Hội đồng nhân dân các cấp nọ kia. Đặt vụ chính trị, chính em qua một bên, thì cá nhân tôi cho rằng, vụ án này rõ ràng là đã tạt một gáo nước lạnh vào mặt bằng chung yên ả của tỉnh nhà! Nếu là người Ninh những ngày mà trọng điểm của các vụ rạch mông và đùi nữ sinh như thế, chắc chắn ai cũng cảm thấy cực kỳ hoang mang và bất an vô cùng vì sự an toàn của mình, của các em nữ sinh. Ninh nào giờ nói chung là khá trầm lắng, ít có những vụ scandal khiến cho dân tình phải ăn không ngon, ngủ không yên! Tuy nhiên, đây rõ ràng là một sự kiện chấn động, ít nhất là trong bốn năm gần đây, kể từ ngày tôi chuyển xuống Sài theo đuổi công ăn chuyện học của mình!

Đi coi xử án lưu động - đó là chuyện mà tôi muốn kể với mọi người!

Nhỏ đến lớn, tôi đi coi xử lưu động được hai lần! Lần đầu tiên kể cũng cách đây hơn mười năm, thuở còn học tiểu học, chưa hiểu và chưa quen cả cách gọi tên bị cáo, bị hại, bên nguyên, bên bị này nọ kia! Ngày đó, trường Kiệt vẫn còn nằm ở chỗ mà bây giờ mới mọc lên ủy ban nhân dân huyện! Trường cũ, tồi tàn nhưng nói chung là cũng khá là thoải mái ở chỗ diện tích! Và ngày đó, trường Kiệt hay được chọn làm nơi xử án lưu động đặng dân chúng đến coi mà rút kinh nghiệm nọ kia! Tôi nhớ, vụ án đó đại loại như đứa con giết người, trầm trọng, nguy hiểm nên bưng ra xét xử lưu động! Tôi còn nhỏ lắm, nhỏ xíu xiu! Lần đầu tiên nghe nói có vụ án giết người như vậy vậy đó, rồi người ta bưng nguyên cái tòa án ra cái trường cấp ba bự ơi là bự gần nhà ngoại mình đặng xử án, ai muốn đi coi thì đi nên khoái tí tởn! Tối nằm ngủ mà cứ chút chút thức dậy đặng mở cửa sổ dòm ra bên ngoài coi thử coi trời sáng chưa! Cái thời con nít, chưa rành vụ coi đồng hồ, chỉ toàn định vị thời gian bằng - trời có sáng chưa mà thôi!

Trời chưa mờ đất là đã trở dậy, xỏ dép rồi túc tắc mấ anh em, chị em tò te kéo nhau đi bộ lên trường Kiệt, ngồi xếp lớp trên đó mà coi! Ký ức nhạt nhòa nhắc tôi nhớ rằng bữa xử án đó tôi coi chắc độ chừng hai ba tiếng, nắng lên, nực nội, nghe không hiểu, là anh em rủ nhau lội bộ về nhà! Dù gì thì đối với con nít, mấy trò tạt lon, phóng bước, năm mười, thùng binh... rõ ràng là vui hơn, hấp dẫn hơn rất nhiều so với cái vụ là ngồi im re lắng nghe từ cái loa micro ù ù cạc cạc những điều mà mình chưa hiểu! Nhưng cảm giác về lần đầu tiên đi coi một phiên tòa lưu động xét xử theo kiểu thoải mái không soát vé cho dân làng coi, đối với tôi, dĩ nhiên là lúc nào cũng lắc cắc trong tiềm thức! Bởi đi coi cả làng, cả huyện như vậy, thì vui mà!

Trở lại buổi xét xử trong bối cảnh tôi đã 22 tuổi đầu, sinh viên năm cuối đại học!

Vẫn thức dậy từ đầu hôm, xắp xải lần này không phải trở dậy từ cái ván gỗ trên nhà ngoại mà từ cái giường hiu hắt dưới nhà mình! Đi coi xét xử một vụ trọng án, đã được xếp lịch từ trước, đánh dấu trong điện thoại di động, hơn chục năm trời, mới có cơ hội được tham dự một dịp giống như hồi thơ trẻ của nhiều năm về trước, vẫn vẹn nguyên nỗi háo hức như ngày nào!

Trường Kiệt dời về chỗ đối diện trường cũ, mà xa xưa là trường Cao Đẳng Sư phạm Ninh - chỗ mà cả tuổi thơ tôi là những bữa trèo tường bay vô bẻ ổi, câu cá - cái hầm cá tra bự chà bá, cá rô phi, cá mè... phải nói là nhiều vô số, rồi những bữa rủ nhau vô trường lượm phấn, lượm viết cũ, chọc cho ông bảo vệ trường rượt chạy té khói, mà vui! Trường Kiệt giờ cơ sở vật chất phải nói là không đứng nhứt thì cũng đứng thứ hai tỉnh về độ hoành tráng! Phiên tòa lưu động được bưng ra đây, âu thì cũng là một điều quá sức hợp lý!

Tôi đến chỗ xử sớm, đủ để giành cho mình một vị trí đẹp đặng theo dõi từ đầu buổi xét xử! Dòm thấy có xe cứu thương, có xe chữa cháy, xe công an giao thông chốt chặn hết mấy ngã ba, ngã tư giáp liền với chỗ xử án! Hoành tráng thiệt (lên cả truyền hình trực tiếp mà!). Và người thì đông, phải nói là kinh khủng khiếp! Ngồi kế bên tôi là hai ông bà già, bưng theo hai cái mũ bảo hiểm, cười móm mém mà tôi thấy sự nghiêm khắc ẩn sâu dưới làn da nhăn nheo của tuổi già níu kéo! Hai bác đi từ sớm, tuốt trong Xã Phan, nghe xét xử vụ án này bỏ đồng, bỏ rẫy chạy ra coi một bữa! Mấy đứa thanh niên này hư thân mất nết quá! Bác ông ngồi kế bên chia sẻ vậy!

Rồi thì dĩ nhiên có cả đống tiểu thương chợ Hoa, với những kiểu chuyền tai nhau nghe mà mắc cười ơi là mắc cười. Kiểu như Kiểm soát đọc bản cáo trạng, có tóm tắt tiểu sử của bị cáo Ngữ, có đoạn bị cáo này có tiền án 12 năm tù vì tội giết người. Nghe ba chớp ba nháng làm sao mà chút nghe mấy cô mấy dì kháo với nhau cái thằng này ghê ghớm quá, ở tù hết 20 năm mới vừa ra xộ! Trời đất cơi tôi ngồi nghe mà cười muốn điên luôn! Vậy đó, dân buôn bán, chập giựt lanh lẹ thành ra cái gì cũng dễ dãi cũng không có đầu không có đuôi hết ráo! Mà cũng vui!

Người đông, đâu từ mấy chỗ huyện xa, xã xa cũng theo ra tới thị trấn đặng coi cho được cái bản mặt của mấy thằng "giàu, có tiền, ở không đi phá làng, phá xóm". Họ ngồi nghe xử án, mỗi bận có câu trả lời nào ngô nghê, thì ồ lên! Rồi lúc nghe mấy người bị hại lên tiếng, thì tức giùm, thì rủa giùm! Vậy, dân mình vậy! Thấy cái ác, thì lên án, thì tự đứng lên cùng nhau, mà cùng bảo vệ nhau!

Đi coi xử án lưu động, có chụp được mớ hình! Nhưng về lục lại cái dây nối thì không thấy ở đâu! Đăng chữ lên trước vậy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét