Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Viết cho em gái!

Thiệt sự ra anh không định viết những dòng này, bây giờ đâu! Vì còn hơi sớm để nói chia tay em, vì biết đâu những dòng này viết ra rồi lại làm cho em chùn chân mỏi bước (anh viết thì em biết rồi đó, toàn sến! Và nếu có rớt nước mắt, thì cũng có làm được gì, đi thì em vẫn phải đi, không có việc gì phải lăn tăn hết cả, em gái ạ!)

Chắc em vẫn còn nhớ, cái hồi những lúc ban đầu đụng mặt nhau, là cái ngày đầu tiên em đi làm, ở chi nhánh. Anh bữa đó từ phòng giao dịch về, triển khai sản phẩm mới của nhà băng mình! Thì cũng miệng em nói đó thôi, anh vừa bước chân vô là em á lên, cái anh này hồi xưa học chung trường cấp ba với em nè! Lúc đó anh hổng có để ý đến em đâu, anh chỉ mang máng cô gái bận cái áo Peter Pan màu xanh viên ngọc, thiệt tình, cái áo gì đâu mà sến rện! Bữa bé N. nhắn với anh là em và bé N. sẽ chuyển xuống Dầu Hạ mần chung với anh, anh cũng chưa biết tên em, cũng đoán đoán chắc là cái cô bận áo màu xanh viên ngọc đó quá, mà cuối cùng thành ra là em thiệt. Và quãng đó cũng đã là chuyện của gần bảy tháng về trước rồi, đúng hông nè?

Cái bữa em nhắn tin nói với anh là em đậu thuế rồi, nói sao ta, cảm giác đầu tiên của anh là mừng, mừng thiệt, vì cuối cùng rồi em cũng có cơ hội ra đi, và trải nghiệm những điều mới! Anh nói chung lúc đó còn lăn tăn xí, kiểu như hổng biết rồi đậu thuế rồi em có quyết định đi hay không? Đoạn đường anh em mình đi chung, dù ngắn nhưng mà cũng cho anh biết là em cũng đã và đang phân vân lắm. Lúc em nói là em sẽ báo với sếp, anh biết rằng thời gian cho nhóm tụi mình làm chung với nhau sẽ không còn là nhiều. Tính anh thì chắc ăn là em biết, cái nào anh cũng muốn xử lý cho xong, nhanh, gọn và lẹ. Nên từ bữa rày anh thấy buồn, buồn thiệt chứ hổng phải giỡn! Chưa gì mà đã trống trải. Những chữ này anh định bữa em đi, tối đó anh sẽ lên rút ruột rút gan rút ra cho em khóc chơi, nhưng mà cuối cùng anh mần hổng được, bữa nay buồn buồn anh lôi ra gửi em luôn một lần, rồi thôi! Bé N. có nhắn với anh, bảo rằng cô gái của chúng ta cũng buồn.

Dĩ nhiên là ngay từ những ngày đầu, anh em tụi mình đã hợp cạ với nhau! Anh hay nôm na là khoái gần chết mà bày đặt! Anh cũng bất ngờ vì thấy em hiền hiền vậy mà cũng chịu chơi quá! Có nhớ hông, lần đầu tiên anh với em, solo đi karaoke chung hông? Dầu Hạ về đêm buồn hiu hắt, có anh em mình đèo nhau đi Ao cá. Giờ nghĩ lại chắc lúc đó em có chuyện buồn, nên lấy anh là bình phong đặng vô phòng karaoke cho em tha hồ trút niềm tâm sự đúng không? Khai thiệt đi! Mà lần đó vui, một lần rồi nhiều lần khác nữa, cứ vô là quất liền tù tì xong rã họng rồi về. Mần riết ai cũng đồn anh em mình bao ế cho nhau! Bao thì bao chớ có gì đâu? Những lời nói đùa đó giờ anh bưng đi cất, lâu lâu anh móc ra nhớ, em héng!

Anh thì ủng hộ em mà! Ngay từ những ngày đầu khi biết em đang đứng giữa ngã ba đường. Bữa anh coi kết quả bên thuế rồi nửa đêm báo tin cho em, xong ba đứa mình (anh, em và cô gái của chúng ta) ngồi đắn đo không biết em đậu rồi sao ta? Anh khuyên em đi đi, ở đây làm gì? Giờ thì không còn cơ hội để em lựa chọn nữa, đơn xin nghỉ việc em đã đặt trên bàn sếp, thời gian còn lại chỉ đếm theo đơn vị ngày! Nếu có cơ hội được quyết định lại, chắc ăn anh cũng khuyên em, nên đi, phải đi và chỉ có thể là đi thôi em ơi. Môi trường mới sẽ cho em nhiều hơn những gì mà hiện giờ em đang có, nhưng vui lòng nhớ giùm anh một điều heng, đừng có lúc nào cũng sẵn sàng mở rộng lòng mình ra, hãy giữ chút gì đó cho bản thân của em. Không có phải là anh dạy bảo khuyên nhủ em điều gì (anh có lớn hơn em đâu, anh có khôn và giỏi giang gì hơn ai đâu!). Nhưng cái tính của em anh biết, thực dụng tí thì em sẽ dễ thành công hơn nghen em gái của anh!

Lúc em kể cho tụi anh nghe chuyện hai mẹ con tâm sự. Mẹ hỏi con nuối tiếc điều gì thì em chỉ nói là buồn vì không còn được làm việc chung với anh Tồn với cô gái của chúng ta. Thiệt sự lúc đó anh cũng xúc động lắm đó! Em nhắc lại vào ngày tụi mình đi ăn xiên que. Bữa qua là mười bốn, anh ăn chay, anh nhịn đói cả ngày để tối xuống núi hết mình với em một bữa. Anh lại xúc động tiếp! Trời ơi bộ dễ kiếm được người mà mình tin tưởng, và khi không còn cơ hội để gần gũi như bộ ba chúng ta là dễ lắm hay sao? Tình cảm nó kỳ lạ vậy đó em ơi, nó ve vuốt mình rồi khi mình đã cặm sào bén rễ đâu đó hết trơn rồi, nó bật gốc ra thì chỉ để lại máu, sẹo thì sẽ lành nhưng lòng thì vẫn hoài đau âm ỉ! Nói chung và nói riêng các kiểu thì anh rất buồn khi không còn được nhờ vả em nhiều nữa em ơi!

Anh không chúc em gì hết, cũng hổng còn muốn nhắn gửi em điều gì! Anh không đủ thảo mai để che giấu sự ganh tị dành cho em! Anh cũng thích giống như em đó, nói và làm đi liền cái một! Anh cũng khoái cái việc em chia tay ngôi nhà này rất thanh thản! Những dấu ấn đẹp, em ra đi và ít nhất là anh và cô gái của chúng ta sẽ luôn nhớ tới em, cho đến nhiều nhiều ngày sau nữa. Nhiêu đó cũng đã đủ để em về Sài một cách nhẹ nhàng rồi!

Khoái muốn chết mà bày đặt! Lời của anh!

Chữ này dành cho ai thì ai đó tự nhiên phải biết! Anh xong rồi đó đa!

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013

Linh ta linh ttinh

Đặt vé máy bay đi phượt trong một tối Dầu Hạ mưa âm thầm, nhớ bạn mình có lần ngồi nói mơi mốt tốt nghiệp rồi chắc ăn sẽ cố gắng kiếm việc ở Sài Gòn. Sài Gòn, Sài Gòn phồn hoa, đô hội! Ở nơi đó có thời chưa xa sinh viên viên mình ấp ủ. Những bữa trưa kỷ niệm với bạn bè (Để bây giờ là tiềm thức, lâu lâu bưng ra nhớ!). Đêm hoa sữa nào nồng nàn từng cánh mũi. Mưa Sài Gòn cũng khác, là nước chảy láng lênh xóa đi những dấu chân buồn! Và giờ thì mình đã yên ổn ở đất quê nhà rồi! Nhiều khi ngẫm nghĩ ủa sao mình lại ở đây ta? Lời nói gió bay từ cái hồi hôm nào nhất định sau này không về làm việc ở tỉnh! Vé máy bay đặt xong rồi ngồi lên kế hoạch cho những địa điểm sắp tới! Ý nghĩ rẹt rẹt chạy qua kiểu như nếu giờ mình đang ở Sài thì mình sẽ làm gì? Mình sẽ ở đâu? Mình sẽ sống, vì điều chi?

Sài ân tình sâu nặng lắm! Bởi lẽ bạn bè giờ đang yên ổn ở nơi đó! Có người đã cắm rễ cặm sào, lấy chồng lấy vợ! Sài như quê hương thứ hai, là máu mủ là ruột rà. Nhiều bữa tự nhiên nằm chèo queo nhớ Sài đến quay quắt! Nhớ bạn rủ đi coi film, thì bởi ở quê mình còn nhiều cái lạc hậu quá, đến cái rạp chiếu film cũng hổng có! Cuối tuần bạn lại nhắn tin nói rảnh hông đi coi film với tao, có film này hay lắm, thiệt á! Bữa buồn buồn tự nhiên muốn đi coi kịch, kịch buồn Hoàng Thái Thanh cho nó đúng điệu! Đi coi mình ên thấy Hồng Ánh diễn kịch tửng từng tưng mà sao sâu cay, đau đáu quá! Mỗi tờ lịch rơi ra là ngày xa Sài, nhớ Sài thêm đà đậm!

Chắc rồi mình cũng phải thu xếp lại tư tưởng. Mình không thể nào cứ như thế này hoài, đã bảo là thích đi, muốn đi, nhớ, thương mà cứ đứng yên có một chỗ. Bạn đi du học về, cà phê ngày Ninh mưa buồn thảm thiết, mình nói giỡn giỡn chơi chơi kiểu như bộ mày tưởng tụi tao ai cũng đứng yên hết sao, cũng phải move forward chớ! Nói vậy đó chứ ra trường hai năm ròng, đi làm chẵn hai năm, dòm qua dòm lại toàn thấy người ta chạy qua rồi chạy luôn! Chỉ có mình là lặng thinh, nhiều khi nói trời đất cơi ngoài cái việc tiếng anh, tiếng u quên ráo trọi, thì bây giờ mình còn lại là gì? Em gái đồng nghiệp trong phòng move forward bằng việc cố gắng đi học lấy cái bằng thạc sĩ! Và mình thì dòm em nó mà nhiều khi thấy quẫn trí! Than thở rồi được lợi ích chi!

Những ngày rôm rả. Hôm này là mùng năm tháng năm, ngày tết giết sâu bọ (hồi xưa đi học nghe đồn ngày này rắn rít ở đâu bò lên nhiều lắm, giờ một con cũng hổng thấy!), tết nửa năm (lúc nhỏ cứ hay thắc mắc ủa ủa sao chưa tới tháng sáu mà lại tính là nửa năm, là sao ta?), tết đoan ngọ (từ bận bạn hàng xóm tranh giành nhau biển đảo, mình đâm ra chợn trước những từ gốc Hán như thế này!). Chợ Dầu Hạ trưa nay thưa rỉnh thưa rảng. Trái cây thì bán đầy, nhưng hàng quán thì dọn đâu mất tiêu! Mình nhịn đói, trưa đói muốn mờ mắt, xách xe chạy ra kiếm cái gì đó nhét vô bụng mờ màn mưa lật phật che đi mất tiêu cái mệt mỏi, xách xe chạy về và bụng thì vẫn trống không!

Ờ thì nói thì nói vậy thôi chớ dạo này mình thấy đời hơi bị vội vã! Khoái nhất là những ngày cuối tuần không làm gì, chiều thứ sáu tan ca rồi sẽ xách xe chạy ta bà thăm thú bạn bè! Bữa rồi chạy từ Ninh xuống Biên Hoà thăm cô bạn, xe chạy tản mác khoái muốn chết! Nhiều khi đi không phải để vui mà là để tạm quên những nỗi buồn! Kiểu như nói nhớ Sài Gòn nhưng dám nếu lỡ đời xui rủi đẩy đưa về lại nơi đó thì lại nói nhớ Tây Ninh thì biết làm sao? Mà thôi, Sài kỳ lạ lắm! Mảnh đất đó đi xa mình sẽ nhớ, chắc chắn nhớ. Còn Ninh nhà thì là thương, đi đâu cũng sẽ thương!

Viết linh ta linh tinh cho ngày lòng mình bão nổi! Tối lơ lắc rồi liệu còn ai ngồi canh cửa nhà mình không?

Kịch

Kịch xong, kéo màn cái rột là bạn đứng dậy chạy ra bãi giữ xe lắc lư về nhà. Mưa lật phật che mờ mất tiêu cái vẫy tay chào Sài, chào một tuần đã trôi qua! Đường xa, tự nhiên nhớ tới lời bạn nói hình như nay mình đã quen với việc ở một mình, tự hưởng thụ một mình, sống một mình. Rồi cái cảnh này nó sẽ kéo dài đến bao lâu ta?

Suất kịch bắt đầu lúc 4 giờ chiều, trưa tranh thủ giờ nghỉ bạn tạt qua mua vé. Vở 29 anh về thì nghe tên đã thích, đã định là sẽ đi coi, nhiều lần định như vậy rồi nhưng vì đường xa cách trở, nên đôi lúc muốn tự đãi mình bằng một màn mùi mẫn coi kịch Hoàng Thái Thanh mờ hổng được. Bữa nay mùa mưa, nghĩ nghĩ trong bụng chắc chiều kiểu gì cũng sẽ lội nước, cái nào cũng oải nên kệ, coi xong kịch rồi đội mưa từ Sài về nhà, dù gì thì cũng hổng có phải lần đầu mình đi coi kịch cái kiểu này! Quăng status lên facebook, bạn bè rải lời khen rằng kịch hay lắm đó đa. Mình quăng lại theo cái kiểu fan cuồng rằng là kịch nhà Thanh thì vở nào mờ hổng chắc nụi (nhưng sau vụ này chắc mình sẽ rút lại, cuồng thì cuồng kiểu gì chớ cái việc tô hồng và rửa não như thế này, coi hổng đặng!).

Tiếng còi tàu xe mở ra một không gian kịch đậm màu của nhớ. Ở đó có một người vợ luôn đau đáu về một bữa 29 anh hứa hẹn sẽ về, em ra sân ga đón anh nghen. Nỗi nhớ đầm sâu và dai dẳng nên những nhận thức về thời gian và cả không gian dường như ngưng đọng lại. Người vợ bây giờ chỉ sống, và mòn mỏi chờ cho đến ngày 29 của mỗi tháng, mà có biết là tháng nào đâu hè, để lại ra sân ga, đợi chồng về. 25 năm rồi, đứa con đỏ hỏn ngày nào cũng đã lớn, tóc người cũng đã phai, sân ga biết bao nhiêu lượt đón đưa, hơn 300 lần của những ngày 29, nhưng chồng thì vẫn biền biệt, và vợ thì vẫn cứ tựu trung trong cái nỗi nhớ mơ hồ về cái lần đánh dây thép với lời hứa hẹn tưởng như vu vơ mà ám ảnh: 29 anh về, em ra đón anh nghen!

Mình không định review lại nội dung kịch! Bởi đi coi kịch là để dưỡng nuôi cảm xúc, mà cảm xúc thì khó nằm bắt, mà nếu giữ chặt được nó trong tay thì lại không biết khi nào thì nó tan ra, nói làm chi đến việc sẻ chia. Bạn bảo trời ơi tiền mua vé đó để đi coi film sướng hơn đa! Nhưng không, kịch khác. Kịch ve vuốt cảm xúc của mình, mình cười đó và đau đó. Mình trọn vẹn trong từng quãng người nghệ sĩ hóa thân trên sàn diễn. Người nghệ sĩ khóc và cười. Khán giả lúc lặng im lúc cười phớ lớ. Cảm xúc chắt chiu theo từng đường dây câu chuyện. Và đó là một điều mà rõ ràng, chỉ có kịch mới đem lại cho mình thôi!

Không phải lần đầu tiên đi coi nhà Thanh, nên có lẽ dù kịch không được như mình tưởng tượng, mình vẫn thấy hay và xúc động theo đúng kiểu kịch mà nào giờ mình khoái! 29 anh về vẫn có những mảng miếng gây cười, và Thanh Thủy đúng là một người rất có tài trong việc làm cho con người ta cười đó và cũng đắng lòng ngay đó. Ái Như, cô là linh hồn của vở, (hay của cả cái sân khấu này?) Đại khái, vở dài lê thê, nội dung cũng gọi là khổ đó, nhưng chắc mình hay nghĩ về những điều sầu bi hơn thế. Hay chính những điều mình đang sống, đang va chạm với đời đã làm cho mình bị trầy trọc đi mất tiêu rồi trước những nỗi khổ của vở kịch này!

Nếu như với Nửa đời ngơ ngác và Hãy khóc đi em, sân khấu đã khép lại rồi mà dường như mình còn chưa thoát ra được không gian của kịch. Đã đi xem lần hai rồi nhưng vẫn thòm thèm hình như muốn có thêm lần thứ ba! 29 anh về thì vừa kết thúc xong là đứng dậy đi mất tiêu! Kịch coi thì cũng hay, diễn viên chỉn chu và hóa thân rất trọn vẹn, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Chạy xe về đến Trảng lại bị quẹt xe nằm lăn trên nước, chân sưng chù vù và hôm nay thì đi làm.