Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

Cho mùa hạ cuối, cho tôi!

Và nhẹ như khói, cái thằng mùa hè cuối cùng cũng trôi qua tôi, đi tuốt luốt!

Tôi nhớ mùa hè đầu tiên của năm nhất đại học. Dĩ nhiên, xác định trước là sẽ dành trọn năm tuần ở nhà, nhưng giữa chừng ham hố, le te nộp cái đơn đi Tiếp sức mùa thi tại Bến xe miền Đông! Đi Tiếp sức để rồi mới biết sinh viên đúng là có quá thừa tình cảm, thơm thảo quá biết bao những tấm lòng, ai nhờ gì cũng giúp, ai kêu gì cũng hăng máu chạy muốn te khói luôn! Có tham gia những dịp tụ tập thanh niên đông đúc như thế, tôi mới tự mình trả lời được câu hỏi, mà ngày nhỏ, hay những lúc bâng quơ ơ hờ ngồi tự vẽ ra cho bản thân, rằng là nếu như nước mình mà lại tiếp tục xảy ra chiến tranh, thì lớp lớp thanh niên có hành động như lớp lớp cha anh đi trước, gác bút gác nghiêng để cầm chắc tay cây súng lên mà bảo vệ nước nhà hay không? Câu trả lời, đối với tôi, giờ phút ấy, cho đến bây giờ, chắc ăn là có! Tuổi trẻ không bao giờ thôi nhiệt huyết, không bao giờ thôi ý chí đấu tranh và luôn khát khao được cống hiến, cống hiến trọn vẹn cả tâm hồn và thể xác này. Bởi thế mà khi mảnh đất nơi mình sinh ra, lớn lên và sống, mảnh đất mà mình thân thương gọi là nhà, là quê hương, cho dẫu nó có khỉ ho cò gáy, có đông vui tấp nập xe người, có còn đầy rẫy những bất công hay không, thì người trẻ ta vẫn hăng máu lên đường. Tôi tin là như thế!

Trở lại với mùa hè đầu tiên! Tôi đi tiếp sức được đâu cỡ ngót ngét chục bữa, chưa ăn cơm bến xe ngày nào mà bữa nhớ nhà ghê quá, đành sốc ba lô vác thân lôi thôi lếch thếch về nhà! Và mùa hè, lúc ấy mới chính thức bắt đầu! Mùa hè đầu tiên chạy o o qua những trưa rủ hai đứa em đi xuống ruộng gần nhà bắt cua. Cái ruộng mà có lần bơ quơ tôi có kể cho bạn ấy, cái ruộng có dòng kênh, nối Thành với thị xã, có mấy cây bình bát ngọt mát cả tuổi thơ tôi! Ba năm trước, mùa mưa ruộng đầy nước, cua cá cũng nhiều. Ba năm trước chưa mọc lên mấy quán cà phê, cơm tấm. Ba năm trước bình bát còn xanh mướt rập rờn! Và cách bữa tôi lại bước rình rang trên những đường quê lối cũ chân quê mộc mạc, cơ hầu đi tìm lại một giá trị thiêng liêng mà chỉ những kẻ tuổi thơ cơ cựcc gắn mình với đồng quê ruộng lúa mà lớn lên mới có! Ba năm trước, ơ mà chỉ ba năm trước sau giờ ruộng gần nhà mình khác quá, không còn đám bình bát bơ quơ, không còn dòng nước cuộn trôi cho người ta ngăn dòng tưới lúa. Ba năm, bữa kia trên một diễn đàn về môi trường của các bạn học sinh phổ thông tỉnh, phát động một ngày làm sách rác ven đường.



Hè năm nhất rọt rẹt trôi qua tôi lúc nào không hay biết! Để rồi mùa thứ hai chạm nóc lúc nào cũng hổng hay luôn!Hè năm hai tôi chạy sô tiếp ở Bến xe Miền Đông, ăn cơm tiếp sức tròm trèm hai chục bữa. Rồi thì lại tiếp tục khăn gói về nhà! Cũng thiệt tình muốn rủ mấy đứa em nhí nhố ra ruộng, bắt cá! Mà mùa hè năm trước em còn ham dữ lắm, năm nay thấy em lơ lơ, làm tôi cũng lơ lơ! Đành vậy, thời gian chỉ càng làm cho người ta lớn thêm lên, có người thì quên đi mất nhưng cũng có người trong lòng càng thêm thương, thêm nhớ! Dài thêm những nỗi nhớ, dài thêm những nỗi niềm!

Hầu như không có mùa hè nào tôi dành cho việc học, cơ mà cả trong khi đăng đăng đê đê bài vở bút viết, tôi cũng ít khi đắm mình vào bàn học. Nhiều người không tin khi tôi nói với họ là tôi không học nhiều, thậm chí còn cho rằng thằng này láo, ba xạo! Nhưng thiệt tình hè năm nào tôi cũng ôm một bị sách, về nhà để đó, cho yên tâm! Những hồi thi cử, thì cực chẳng đã tôi mới ngồi dậy, quáng quàng đêm học, ngày học! Cũng may lê lết tới năm tư, chưa bị nợ lại môn nào, coi như ơn trời!

Vậy mà hè năm nay, mùa hè cuối cùng của đời đại học, phải bù đầu với hai chục trang báo cáo! Phải liên tục online, cập nhật thông tin, viết đề cương, hoàn thành nội dung, chỉnh sửa trình bày, nộp bài hoàn chỉnh... Mùa hè trôi đi trong những cú click chuột bơ quơ! Không có thời gian để lần giở tiềm thức những nếp gấp cũ, nên đành lỗi hẹn với một mùa hè! Bữa giật mình, nghe tiếng ve kêu! Trời ơi, tháng tám mà ve vẫn còn kêu! Vì sao, vì sao? Hay tại thằng ve thấy thương, không muốn mất đi một người bạn luôn cháy hết mình, sống hết mình với mỗi mùa hè, nên mở lòng hát lên mấy khúc, gọi là an ủi! Ve hay kêu vào đầu tháng tư, điên đầu điếc óc vì mỗi bận một con cất tiếng là coi như cả bầy rền rĩ, hùa theo! Ve kêu tình tang suốt tháng năm, tháng sáu, qua tới tháng bảy ông tròi đổ mưa nên tụi ve lo đi trú, hông còn hứng hát! Thế nên giấc chừng tháng tám, mà nghe một tiếng ve kêu nỉ non nào đó, phải chăng là tiếng khóc, thăm thẳm từ những thuở nào!

Nghỉ hè hồi xưa trọn tình trọn nghĩa với chín mươi ngày mòn mỏi, mỗi đợt trường khai là ríu ran bạn cũ gặp nhau, chuyền nào cũng nóng hổi, cái bắt tay nào cũng nóng hổi! Nay chưa trọn một trăng đã gấp rãi lên đường! Và từ cái vẫy tay này, tôi không còn được vẫy tay thêm một lần nào nữa! Hết thật rồi, thôi chia tay thật rồi!

Và nhẹ như khói, cái thằng mùa hè cuối cùng cũng trôi qua tôi, đi tuốt luốt!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét