Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

Một cánh chuồn sa

Một buổi tối, tôi nhặt được trên nền gạch một cánh chuồn đã ráo, đuôi đứt và nằm lỏng lẻo ở nơi mà ai không để ý, có thể dễ dàng giẫm lên. Vậy là một cánh chuồn đã sa. Không thể nào như thằn lằn, đuôi cụt rồi, vẫn sống. Nhưng tôi nhớ, cái cảm giác run như đuôi thăn lằn đứt, khi nhìn người ta lấy dao đâm bén ngót vào một thân thể khác. Cái thân thể đó vùng vẫy thoát ra chạy được dăm ba bước, rồi lịm tắt. Phố vẫn đông người, Dầu Hạ, khuyết mất một người.

 Nhưng nào có xá chi. Tôi buộc mình phải quen với cái run tay như đuôi thằn lằn đứt đó. Vì những nỗi lo sợ, làm mình chùn chân. Xã hội đảo điên. Nào ai ngó ngàng chi, đến những đau đáu đời thường.

 Tôi đặt cánh chuồn ráo nước ở bệ cửa sổ. Từ đó, tôi hy vọng rằng, nó sẽ được cất cánh lên, thêm một lần nữa, của cuộc đời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét