Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

Đặt gạch để đó hay - Dầu Hạ nhớ thương!

1. Con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai! N. nói bữa anh sương sương ghé qua nhà N. chơi, ngồi quấy quá vọc tung mớ quần áo N. treo trên tường nhà! N. khum khum cho mấy con chó ăn, nói gọn hơ trọn lỏn kiểu gió thoảng mây bay! In như con người ta cũng sương sương nên hổng có thấy, lúc nói câu này N. mím mím môi muốn cười, mà che đi bằng cái kiểu gọi Mực ơi Mực à ráng ăn lẹ đừng đi rượng đực nha cưng. Anh ngồi chơi với N. một chút rồi gà gật đi về, nửa đường mới nhớ ra nãy hình như có ai nói nói gì vô tai mà nhớ hổng ra. Bữa sau đi công chuyện bên phòng tài nguyên huyện mới nhớ tới cái câu N. nói. Tròm trèm cũng hơn ba bữa rồi!

2. N. nhỏ người, tóc dài tới lưng, da rám nắng, con gái làm thợ may, thời xưa khổ, thời này còn khổ tợn! N. nói chuyện nhỏ nhẻ, nhưng đụng chuyện đi rồi thấy, N. cũng gấu không thua gì ai. Con gái xóm chợ mờ, không buôn dưa cá không thành ra cửa nhà! Hồi còn đi học, mấy đứa bạn chung xóm hay dựa hơi N. , kiểu coi N. là nữ thần công lý, thấy nhỏ đó hiền hiền vậy chớ bạn bè có chuyện gì uất ức, kêu N., để N. ra tay là khỏi lo. Nhưng được cái tính N. lành, đúng chuyện thì thôi, không đúng thì chơi tới lút! Nhiều khi cô mắc cười, trời đất ơi hay tại mình hay thế này, thế nọ, thế kia, mà bây giờ chèo queo, làm cô thợ may may áo bông cưới, áo dài cưới cho người ta riết, giờ hết ai thèm!

3. Anh không phải dân gốc Dầu Hạ. Nhà anh ở Bình, xa lắc. Đời may rủi xô anh trôi về Dầu Hạ một bữa anh cũng sương sương, sếp khèo chai rượu qua nói mày ráng heng, mơi mốt về chỗ mới rồi, đừng quên đồng nghiệp hỉ. Cái giọng sếp nhừa nhựa rót vào tai anh thành ra chói lói! Anh không muốn rời xa Bình, bởi từ bận anh bỏ Sài về nhà, anh chí thú mần ăn, anh không tòm tèm nơi nào nữa, yên ổn ở nhà với má, bữa má bảo xóm trên ngay góc Sương có mối này được lắm, hôm nào dắt đi coi mặt. Anh ừ hử, yên phận cho rồi, hơn ba mươi tuổi đầu, anh cũng còn đâu nhỏ nhít. Giờ thì anh nhận quyết định đi - thì cái lời của sếp gởi mớ bòng bong qua chung rượu coi như là thành tờ quyết định. Anh về Dầu Hạ một bữa nắng oi nồng, cái nắng xứ này in như thấy người từ phương xa thành ra sáng rỡ! Bữa đó anh nhậu, về ngang chợ ghé qua mua gói thuốc, mang máng có người nói dòm cái mặt xỉn xỉn thèm nghỉ bán cho rồi, cái giọng nhỏ nhẻ, con gái tóc dài tới lưng, da rám nắng! Trong lơ mơ anh nhớ được chừng nhiêu đó, rồi thôi!

4. Dân Dầu Hạ không ai không biết N, mà thiệt ra thì biết là biết cái gia trang nhà N. Bởi ông già cô hồi trước chuyên gia buôn đồ lậu qua biên giới. Đồng hồ, thuốc lá, tivi màu, cát sét có gì nhà cô buôn hết! Dầu Hạ nằm gần đường biên, con người ta lăn lộn riết thành ra thấy quen ngái! Rồi ông nhà nước mạnh tay, dập tắt từ từ những con đường buôn bán tiểu lộ! Ông già N. cũng vào xộ ra khám, nhưng tiếng tăm từ cái thuở ngày xưa làm sao mà mờ phai cho được. Ông già tía của N. giờ già, chỉ còn chí thú với chim hoa cá cảnh! N. giống ông già tía ở cái chỗ, khoái chăm sóc cây, khoái nuôi mèo, nuôi chó! Người ta nói trời đất cơi con gái đừng có đụng vô mấy cái thứ hoa cỏ chim muông thú vật thế này, tài hoa mà ế chết con ơi. N. thì khéo, may đồ đẹp nức tiếng cả Dầu Hạ, thương chó, thương mèo cũng nổi tiếng luôn! Nhưng cũng tròm trèm cái đầu ba mà N. vẫn cứ thui thủi một mình! Hay là cô giận tiếng người nên tối ngày tìm quên bên con Mực, con Tô, bên chậu bạch mai, bên hàng túc tát!

5. Ba mươi tuổi cho anh một cái nhìn tĩnh tại về cuộc đời. Thì cũng hơn nửa đời người chứ có chi mà ít ỏi nữa. Anh hồi nhỏ khó nuôi! Má phải đem bỏ bờ rào, giả bộ cắp giỏ đi chợ về, hô lên con nhà ai bỏ ở đây vậy đa? Rồi bưng về, nuôi tiếp! Anh lớn lên còng nhong chạy nhảy! Thấy vậy chớ con người sống âm thầm, như một chiếc bóng. Anh ngại tiếp xúc, cười cười nói nói vậy thôi. Đi Sài bốn năm, bỏ lên bản Rắc đi kinh tế mới, sáu năm sau quành ngược trở về, cầm tấm bằng kỹ sư xin vô cơ quan nhà nước, được non sáu tháng nhận quyết định chuyển công tác về Dầu Hạ. Ngại tiếp xúc nên người ta chỉ đi đâu anh đi theo đó, trong bụng cũng buồn vì định là sẽ ngơi lỏng chân rồi, không đi nữa, dè đâu cuối cùng cũng không được yên ổn ở lại với Bình. Những bữa Dầu Hạ mưa, buồn anh quành ra chỗ ngã ba chợ mua gói thuốc, ở đó có cô gái chủ quán mỗi bận gặp anh là ấm ớ! Anh lúc bình thường ít nói, sỉn vô rồi là câm như hến luôn!

-----------------------

lâu lâu là còn tiếp! Bây giờ thì Ton Phan về thôi, Dầu Hạ cho mình nhiều ý tưởng quá!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét