Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

Một cánh chuồn sa

Một buổi tối, tôi nhặt được trên nền gạch một cánh chuồn đã ráo, đuôi đứt và nằm lỏng lẻo ở nơi mà ai không để ý, có thể dễ dàng giẫm lên. Vậy là một cánh chuồn đã sa. Không thể nào như thằn lằn, đuôi cụt rồi, vẫn sống. Nhưng tôi nhớ, cái cảm giác run như đuôi thăn lằn đứt, khi nhìn người ta lấy dao đâm bén ngót vào một thân thể khác. Cái thân thể đó vùng vẫy thoát ra chạy được dăm ba bước, rồi lịm tắt. Phố vẫn đông người, Dầu Hạ, khuyết mất một người.

 Nhưng nào có xá chi. Tôi buộc mình phải quen với cái run tay như đuôi thằn lằn đứt đó. Vì những nỗi lo sợ, làm mình chùn chân. Xã hội đảo điên. Nào ai ngó ngàng chi, đến những đau đáu đời thường.

 Tôi đặt cánh chuồn ráo nước ở bệ cửa sổ. Từ đó, tôi hy vọng rằng, nó sẽ được cất cánh lên, thêm một lần nữa, của cuộc đời

Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

Những cố sự vô thường.

Tôi nhớ, rất nhiều năm về trước, tôi lần đầu xuống Dầu Hạ, ngày đầu tiên đi thẩm định, tôi bị té ruộng vì không quen đi trên những con đê nhỏ sụt sùi mỗi bước chân người. Sau này, tôi vẫn bị té ruộng hoài, bên cạnh đó còn thêm té lầu, vấp cầu thang, vấp bậc tam cấp, trẹo chân té ịch đụi miết. Phần do mắt kém, phần do cũng tại hớt hải. Ủa mà đang nói cái beap gì vậy trời?

Chỉ là, tối chủ nhật bao giờ cũng là lúc chất chứa nhiều tiếc nuối nhất. Mai thứ hai, lại phải đi làm, mai thứ hai, lại là những chảy ngược xuôi đưa đẩy mới. Có lần bạn tôi hỏi, vậy chủ nhật - là đầu hay là cuối, của một tuần? Tôi ngớ ra, là cuối - hay là đầu?
 



Ảnh này tôi chụp cũng nhiều năm về trước. Lần đó đi qua rạch Dầu Hạ, mùa nước lên, tháng mười. Chiều trên rạch Dầu Hạ, buồn thê thảm. Rất nhiều năm sau đó, tôi hay nghĩ về hình ảnh nước lênh láng hắt ánh mặt trời giữa mênh mông những khuôn mặt người. Và nắng tắt, và một đời người lại ra đi. Vô thường đến độ tôi thấy lại cái hình ảnh vía mình lơ lửng giữa câu hỏi chủ nhật là mở đầu, hay là kết thúc của một tuần.

Vía còn nhiều lần lơ lửng nữa. Vì hay sướt mướt với những vô thường nhiều đến độ đếm không nổi nữa của cuộc đời này.