Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Chế!

Chế hỏi tôi bữa chiều qua đi bộ trên cầu Dầu Hạ, gió thổi mát rượi, rằng có xảy ra chiến tranh không em? Chế sinh sau bảy lăm, chế người Dầu Hạ, và chế gốc Hoa - như rất nhiều những người Dầu Hạ khác! Dân Dầu Hạ tập trung quanh chợ, chắc hơn nửa là người gốc Hoa rồi. Như bà nội, trải qua những hồi đánh tư sản, từ một người gốc Hoa giàu có số có má, sau mấy trận học tập tư tưởng, con cái chịu không nổi phải bỏ xứ mà đi, bà nội ở lại với mấy cô cho đến giờ. Hễ nghe lục đục là nội chép miệng, nói tới chiến tranh là sợ. Vết chân chim hằn nơi đáy mắt, thấy in chang hình giọt nước mắt!

Nói với chế, với bà nội kiểu động viên, nói vậy thôi chớ làm gì có chiến tranh nôi ơi, chế ơi. Không sao đâu, nước tới đầu cầu rồi sẽ thẳng. Nhưng mờ trong bụng cũng nghĩ nghĩ, hay thà đánh một lần rồi ra sao thì ra. Chớ dân mình giờ phụ thuộc nhiều quá, cái gì cũng ma - de in China thì chết trắng phơi trên đồng rồi còn gì.

Đọc tin tức thấy dân tình bên đất Thủ công nhân nổi lên làm loạn, thấy mắc cười quá. Hổng biết rồi mai này ra sao, khi tự nhiên lại manh động bẩn tính y chang như dân nước láng giềng. Đâu hồi giành đảo với đất nước mặt trời mọc rồi đem cả chó của nước người ta ra hành hạ, bưng xe hơi của nước nười ta ra đốt. Tri thức nhược tiểu!

Người hay nghĩ rồi hổng biết mần sao mà thoát ra khỏi cái mớ bồng bông này đây? Phận nước nhỏ khóc cười theo những can qua!

Nói với chế chớ năm chín mươi tám chế qua Đài một lần rồi, khó khăn thủ tục này nọ trăm bề thì bây giờ chế có muốn về thăm quê quán gốc gác thì lo mà về đi à! Coi chừng lỡ có chiến tranh xảy ra em với chế hổng biết có dòm mặt nhau không đó đa! Chế cười tung trời Dầu Hạ, trong ánh chiều muộn! Tao là dân Việt Nam máu đỏ da vàng chớ bộ giỡn chơi đâu bây! Và rồi em cũng cười. Hai chị em cùng cười.

Qua những nỗi trôi!